Đan Đại Chí Tôn

Chương 355: 355: Màn Giết Chóc Đặc Sắc





Lục Thanh Tuyệt đau đớn quỳ ở nơi đó, hắn cười lạnh hai tiếng, nhưng khi hắn vừa muốn nói mình đã thắng lợi thì trên mặt lập tức cứng đơ.

- Ăn chưa đủ sao? Lại tiếp tục chứ?
Dạ An Nhiên bao quanh lấy lít nha lít nhít tự phù, tất cả đều là chữ Thổ rõ ràng, không ngừng liên tục hấp thu Thổ nguyên lực ở rừng rậm xung quanh.

- Ngươi...!rốt cuộc linh văn của ngươi là gì?
Lục Thanh Tuyệt chưa từng trãi nghiệm qua linh văn loại linh chú cường đại như vậy.

- Thiên Thư...!Thánh văn!
Dạ An Nhiên đè ép hai tay về phía trước, hơn hai mươi mảnh Thổ Linh Phù sôi trào lên cát bụi ngập trời, giống như từng tảng đá vạn tấn đập tới phía Lục Thanh Tuyệt.

- Thánh văn?
Sắc mặt Lục Thanh Tuyệt đại biến, toàn thân lại nổi lên từng cơn sóng nhiệt nóng hổi.

Thiên Thư? Thánh văn?
Lão tử đã chấm ngươi!
Lục Thanh Tuyệt giơ vòng tay không gian lên, ánh sáng lấp lóe, một con mãnh cầm gáy to vọt ra, vỗ cánh bay lên không.

- Chẳng mấy chốc lão tử sẽ trở lại.

Con quỷ nhỏ, ngươi chờ đấy cho ta.

Lục Thanh Tuyệt bắt lấy móng vuốt mãnh cầm phóng tới không trung.

Nhưng Dạ An Nhiên cũng không có đuổi theo, nàng chỉ phất phất tay xua hắn đi.

- Ừm?

Lục Thanh Tuyệt lại đột nhiên biến sắc, hỏng rồi, quên mất một người.

- Lục công tử, vẫn chưa xong đâu, vội vã đi đầu thai sao?
Khương Phàm lao vùn vụt tới, hắn bay lên xoay người một vòng, tàn đao nặng nề đánh về phía trước một kích.

Phốc phốc!
Lục Thanh Tuyệt cảm giác mặt mình tê rần, hắn cúi đầu xem xét, một nửa thân thể đã rớt xuống.

- Ta...!Ta chết rồi sao?
Sức lực toàn thân Lục Thanh Tuyệt nhanh chóng biến mất, ý thức mê muội, ánh mắt tối sầm lại, buông lỏng ra khỏi móng vuốt của mãnh cầm.

- Công tử!
Ba tên thị vệ đang từ các nơi chạy tới lại thấy được rõ ràng Lục Thanh Tuyệt bị chém như thế nào.

Mắt bọn hắn trừng to đến muốn rách cả mí, đau đớn gào lên đầy chua xót.

- Đường Diễm, Lục gia chúng ta và ngươi thế bất lưỡng lập (Hai bên đối lập, không thể cùng tồn tại).

Một tên thị vệ vung ra một con mãnh cầm từ trong nhẫn không gian, nhảy vọt lên, vững vàng rơi lên phía trên.

Hai tên thị vệ khác cũng triệu ra mãnh cầm, lập tức đuổi bắt Khương Phàm từ trên cao.

- Phối hợp một chút.

Dọa mấy con phế điểu kia đi.

Khương Phàm ứng phó loại tình huống này rất bình tĩnh, hắn không lập tức mang theo Dạ An Nhiên chạy trốn mà đứng ở bên cạnh Dạ An Nhiên, nắm chặt tàn đao, sẵn sàng trận địa đón địch.

Cảnh giới đối phương cao hơn bọn hắn hắn nhiều.

Dạ An Nhiên liên tiếp ngưng tụ ra Thổ Linh Phù, vờn đến xung quanh.

Vào thời khắc này, một khi lui thì sẽ biến thành trốn, chỉ có thể chiến.

Ba con mãnh cầm đều là Thanh Phong Điêu, tốc độ cực nhanh, con mắt bọn chúng cách từ rất xa tiếp cận Khương Phàm và Dạ An Nhiên.

Khoảng cách càng ngày càng gần!
Hai ngàn mét...!một ngàn mét...!năm trăm mét...!
Khương Phàm trầm ổn lại tỉnh táo, Dạ An Nhiên cũng giữ vững bình thản.

Ba trăm mét...!Hai trăm mét...!
Ba tên cường giả Lục gia toàn bộ kích hoạt linh văn, chiến ý tăng vọt.

Một tên là Kiếm linh văn, một tên là Lôi Linh văn, một tên là Băng Tinh linh văn, năng lượng cường thịnh cuồn cuộn ở xung quanh.

Một trăm mét!
Năm mươi mét!
- Đường Diễm, nhận lấy cái chết đi!

Bọn hắn bộc phát ra võ pháp cường thịnh, khóa chặt Khương Phàm.

Nhưng...!
- Ngay lúc này!
Khương Phàm thét lớn một tiếng, Dạ An Nhiên cực lực khống chế năm mươi mảng Thổ linh văn, toàn bộ đều nổ bắn ra tậo kích bốn phương tám hướng, đụng chạm vào mặt đất.

Ầm ầm!!
Mặt đất sụt lún, từng tiếng nổ đến đinh tai nhức óc, vô số đá vụn bay loạn lên trời.

Ba tên thị vệ đều sẵn sàng trận địa ổn định lại cơ thể, nhưng Thanh Phong Điêu dưới người bọn họ lại bị đột nhiên lại bị kịch biến dọa cho kinh hãi.

Dù sao cũng là cầm thú, một khi chấn kinh rất dễ loạn.

Bọn hắn đang muốn khởi xướng bạo kích thì ba con mãnh cầm dưới từng tiếng nổ kịch liệt đã cùng bụi đất bay lên không.

Ba tên thị vệ vội vàng không kịp chuẩn bị đã chật vật tung bay, võ pháp trong tay cũng đều mất khống chế mà tán loạn.

Khương Phàm vận sức chờ phát động thân thể để bạo tạc trong nháy mắt, liệt diễm chấn kích dữ dội đụng chạm lấy đá vụn đầy trời lao thẳng đến võ giả khống chế luồng không khí lạnh bên trái đằng trước.

Đó là uy hiếp lớn nhất.

- Ngươi...!
Người kia lập tức giật mình, trước tiên nhanh chóng phóng xuất ra vô số băng tinh mà bạo kích.

Nhưng dù sao cũng quá đột nhiên, thời khắc này phản kích vừa vội vàng lại hỗn loạn.

Khoảng cách năm mươi mét đối với Khương Phàm mà nói chỉ là đảo mắt mà thôi.

Khương Phàm ngạnh kháng hơn mười mảnh tinh thể, toàn thân bị hàn khí trùng kích, ngay cả hỏa dực đều tại một khắc cuối cùng bị đông kết, nhưng hắn vẫn gắt gao nắm lấy tàn đao bộc phát ra đao khí cường thịnh, gào thét đánh về phía trước một kích.

Phốc phốc!
Không đợi người kia ngưng tụ ra vòng băng tinh thứ hai thì đã bị cường thế chém giết.

Đường đường là Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên lại bị chết như vậy, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng đều không có nghĩ đến.


Khương Phàm từ trên trời lao xuống chấn vỡ tầng băng toàn thân sau đó lại huy động cánh phóng thẳng tới trời cao rồi lại lao xuống, đâm thẳng đến người có Kiếm linh văn kia.

- Tiểu hỗn đản, mánh khóe thật nhiều.

Sau khi Kiếm linh văn hạ xuống đã lập tức phóng thích kiếm khí ngưng tụ ra mười chuôi lợi kiếm.

Mỗi chuôi lợi kiếm đều dài chừng năm mét, dâng lên kiếm khí kinh người, lạnh thấu xương, những tảng đá, cây cối trong phương viên mấy trăm mét đều xuất hiện vết cắt.

- Đến đây, để cho ta xem tam trọng thiên Thánh phẩm Thú linh văn ngạnh kháng ngũ trọng thiên như thế nào.

Hắn khóa chặt Khương Phàm, khống chế lợi kiếm, tùy thời chuẩn bị xuất kích.

Một bên khác, sau khi nam tử lôi văn hạ xuống đã lập tức khóa chặt Dạ An Nhiên ở phía xa.

- Ngươi phải chịu trách nhiệm vì cái chết của công tử.

Toàn thân nam tử bạo phát lôi triều mãnh liệt, gầm thét giết tới phía nàng.

Dạ An Nhiên chấn động đầu ngón tay, một tòa bia cổ nặng nề xuất hiện sau lưng hắn.

- Ta bất tài, trong một năm chỉ nghiên cứu ra được một chữ.

Không thể hoàn toàn lĩnh hội, chỉ là da lông bên ngoài.

Xin chỉ giáo..