Huyết văn trên cánh tay đã hoàn thành vào ba ngày trước.
Duy chỉ có vị trí xương bả vai thì không.
Tại nơi này, huyết văn muốn cùng dực văn phía sau lưng dung hợp.
Hắn đã liên tục nếm thử ba ngày.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, xương bả vai đau đến thấu tim.
Huyết văn cứ lần lượt trùng kích, đều kéo theo huyết nhục, xương cốt nơi đó thay đổi.
Lúc này, một cỗ sát khí thảm liệt tràn ngập ở trong rừng rậm phía dưới, cây cối lay động, lá rụng bay tán loạn, số lượng lớn chim thú chạy trốn tán loạn.
Một con đại yêu toàn thân tím đen đang từ trong rừng chậm rãi đi tới.
Răng nanh của nó nhọn hoắc, xấu xí đáng sợ, cao gần hơn mười mét, toàn thân đều là bộ lông màu đen, hai cánh to lớn ở hai bên.
Nó là một con dơi to lớn, dùng cánh để đi.
Trên thân đại yêu là một lão nhân mặc hắc bào đang ngồi đấy, toàn thân mang theo hắc khí đáng sợ.
- Đi mau! Đừng lề mề!
Mười tên võ giả cưỡi Lân Mã vung lấy roi sắt xua đuổi trên trăm nam nữ tử ở phía sau.
Toàn thân bọn họ đều treo xiềng xích, mỏi mệt không chịu nổi mà đi tới phía trước, có người già, người trẻ, cũng có hài tử.
- Trời sắp tối rồi, đêm nay ở lại nơi này đi thôi.
Lão nhân trên lưng đại yêu nhìn thâm cốc bên dưới vách núi một chút, âm thanh lanh lảnh khiến cho toàn thân người khác không thoải mái chút nào.
- Đi đến đây cho ta!! Ai là kẻ cuối cùng, hôm nay bắt hắn luyện dược.
Một tên nam tử to con bỗng nhiên giơ roi sắt lên quất vào trên người một lão nhân, da thịt lập tức bong tróc.
Nhưng câu nói phía sau kia đã để lão nhân vô cùng hoảng hốt, cố nhịn đau đớn mà phải đành lăn thay bò vọt vào thâm cốc.
Những người khác cũng hoảng sợ đến la hét, cũng tranh nhau chen lấn xông về phía trước.
Rống!!
Đại yêu phát ra tiếng gào thét sắc nhọn, sóng âm chói tai, móng vuốt nơi cánh đẩy vào thâm cốc.
- Tản ra, kiểm tra!
Một tên nam tử cao gầy phất tay thét lên ra lệnh, những người bộ dáng như thị vệ nhanh chóng tản ra, vọt tới trong rừng rậm dò xét tình huống.
- Xong rồi!
Khương Phàm không có chú ý tới phía dưới, hắn ở trên đỉnh vách núi cách phía dưới ngàn mét phấn chấn hô to.
Huyết văn dừng lại sau hai giờ rốt cuộc cũng đã lan tràn lần nữa, nó đã cùng dực văn bắt đầu dung hợp.
Xương mũi, xương bả vai, xương cốt phần lưng đều đang vặn vẹo biến đổi.
- Aaa…!!
Đáy mắt Khương Phàm lấp lóe ánh áng, thôi động huyết văn.
Trong một trận tiếng vang đôm đốp kỳ quái, hai tay nhanh chóng phồng lên, lớn gấp đôi so với bình thường, khuấy động tạo ra lực lượng mênh mông.
Hai tay đã hoàn toàn biến thành bộ móng vuốt rộng lớn, lớn chừng như đầu Khương Phàm vậy.
Móng vuốt như đao, vô cùng sắc bén, hiện ra ý lạnh thấu xương, cứ như có thể tuỳ tiện cắt tảng đá nát bấy.
Bành!!
Kéo dài tới cốt dực, liệt diễm lao nhanh, một đôi hỏa dực mãnh liệt mở ra, so với trước đây còn lớn hơn mấy phần.
- Tốt! rốt cuộc cũng...!
Khương Phàm vui mừng đứng dậy, muốn nhún chân lao xuống vách núi, thế nhưng...!Từ sau khi bắt đầu hóa thú, tính cảnh giác đã tăng cường hơn rất nhiều.
Vừa duỗi xuống dưới một chân đã lập tức cảnh giác.
- Đây là...!
Khương Phàm thấy được đại yêu ở phía dưới, cũng nhìn thấy đám người bị xiềng xích buộc lại kia.
Rống!!
Đại yêu cũng chú ý tới phía trên, nó nhấc thân thể nặng nề của mình lên nhìn về phía vách núi phát ra từng tiếng kêu sắc nhọn.
Sóng âm bạo động như lôi đình chật ních cả sơn cốc, cuồn cuộn khắp đỉnh núi.
Đỉnh núi sụp đổ, loạn thạch theo sát khí xông lên không trung.
Khương Phàm ngửa mặt nhấc người lên muốn tránh khỏi.
Tiếng sóng âm chói tai để huyết khí toàn thân hắn tán loạn, đầu đau đến muốn nứt ra.
Loại yêu vật này, chọc không được.
- Chờ một chút!
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
- Thế nào?
- Luyện Độc sư! Phía dưới có Luyện Độc sư!
Trong lòng Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nổi lên sóng gió kịch liệt.
- Luyện Độc sư? Luyện độc sao?
- Xuống dưới, giết chết hắn!
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên phát ra một câu đầy tức giận.
Khương Phàm đều sửng sốt một chút.
Giết chết hắn?
Sao lại thế này?
Từ khi linh hồn Đan Hoàng bám vào ở trên người hắn đến nay vẫn luôn ôn tồn lễ độ, bây giờ là thế nào?
Khương Phàm lập tức tản ra hỏa dực, thu móng vuốt lại sau đó lao theo đất đá sụp đổ tung bay ra ngoài.
Giả chết, trà trộn vào trong!
Đan Hoàng khó được đưa yêu cầu, đương nhiên phải phối hợp.
Một nữ tử đón gió mạnh xông lên trời, một tay bóp lấy cổ Khương Phàm.
- A?
Nữ tử sửng sốt một chút, là một tiểu hài nhi?
- Ngươi ở đây với ai!
Nữ tử không có lập tức quay trở về thâm cốc mà mang theo Khương Phàm rơi xuống trên vách đá bị phá kia.
Nơi này là sâu trong La Phù, có số lượng lớn mãnh thú chiếm cứ, tông môn rất ít, ngay cả bọn hắn cũng đều phải kết bạn hành động.
Một hài tử làm sao lại tới nơi này.
- Chỉ có mình ta.
Lúc Khương Phàm bị bóp lấy đã thiếu chút nữa mắng to.
Cảnh giới của nữ tử này mạnh hơn hắn rất nhiều!
Vô cùng có khả năng là Linh Nguyên cảnh tứ trọng thiên.
Phía dưới kia hẳn là có mười tên chăng?
Đây là đội ngũ gì?
- Nói thật!
Phía tay trái nữ tử triệu ra một thanh trường kiếm chỉ thẳng vào yết hầu của Khương Phàm.
- Thật sự chỉ có mình ta...!
Khương Phàm vừa muốn nói chuyện, linh hồn Đan Hoàng lại truyền đến một thanh âm.
- Ngoài ý muốn.
Ý thức Khương Phàm lập tức trở về:
- Ngoài ý muốn? Có ý gì?
- Vừa rồi là oán niệm khi còn sống của ta, ngươi...!Bây giờ còn có thể chạy không?
Tiếng của linh hồn Đan Hoàng yếu đi, giống như đang rất xấu hổ.
- Óan niệm của ngài bao lớn vậy.
Khương Phàm vừa muốn cân nhắc nên làm sao trốn thoát thì chợt có ba tên nam tử hùng tráng khác giống như ác viên xông lên đỉnh núi, tập trung vào Khương Phàm.
Khí tức cũng vượt qua Khương Phàm.
- Khả năng bị sóng âm kích thích, xảy ra sơ suất, ngươi từ từ ứng phó.
Linh hồn Đan Hoàng xấu hổ cười cười, không nói gì nữa.
- Một đứa nhỏ?.