323: Độc Kế
Quốc quân trầm mặc một lát, nhìn hoàng thất nói.
- Xin mời hoàng thất hãy cam đoan, trong vòng một năm se không có bất cứ hình thức hãm hại nào đối với Khương gia, Thiên Sư tông và Nạp Lan gia.
Đan quốc ta không có quyền giám sát hoàng thất, cũng không có năng lực yêu cầu hoàng thất.
Nhưng nếu như Đan quốc tra được hoàng thất trái với ước định.
Ta, sẽ lấy tên quốc quân, tuyên cáo với thiên hạ...!Hoàng thất Lang Gia...!Vô tín vô nghĩa!
Lực ảnh hưởng của Đan quốc không chỉ gần như là hoàng thất Lang Gia, càng ở bên ngoài hoàng triều.
Bởi vì thái độ thân mật của bọn họ, rất nhiều người trong ngoài hoàng triều đều thường xuyên đến Đan quốc tìm kiếm đan dược, trong đó không ít một vài nhân vật đặc biệt.
Nếu như Đan quốc công nhiên ra tiếng, ảnh hưởng đối với hoàng thất Lang Gia không thể nói là không lớn.
Một hoàng thất đánh mất tín nghĩa hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tần Chính Thanh nghiêm mặt, đi đến phía trước, cao giọng đáp lại:
- Hoàng thất Lang Gia, tuân thủ ước định.
Nhưng, nếu như con tin chết tại Thiên Sư tông, tất cả ước định...!Hết hiệu lực.
Quốc quân Đan quốc nhẹ gật đầu, lại nhắc nhở Khương Hồng Võ.
- Cũng hi vọng Khương gia thiện đãi con tin!
- Quốc quân, bảo trọng!
Khương Hồng Võ hướng về phía không trung chắp tay hành lễ với quốc quân, sau đó quay người phân phó.
- Thả Thường Lăng!!
Thường Lăng vẫn một mực yên lặng đứng ở phía sau, phức tạp nhìn Khương Phàm đang về tới, cho đến khi Huyết Ngục bên cạnh nhắc nhở nàng mới hồi phục tinh thần lại.
- Cô có thể đi.
Các Huyết Ngục tránh ra một con đường.
- Ta không đi!
Thường Lăng cự tuyệt.
- Chúng ta không đùa cô, cô xác thực có thể đi.
Các Huyết Ngục khẽ nhíu mày, choáng váng??
- Ta nói, ta không đi!
Thường Lăng sợ Khương Phàm sẽ tổn thương nàng, nhưng vừa vặn cũng có thể mượn danh nghĩa đi đến La Phù.
Nàng muốn tìm viên đan dược truyền kỳ kia.
Nếu như rời khỏi, tương lai sẽ không tiện lại về La Phù.
Khương Phàm đi trở về đội ngũ, lườm nàng một chút:
- Kéo đi!!
- Ngươi...!
- Kéo đi!!
- Rút lui!
Khương Hồng Võ phất tay ra lệnh, các Huyết Ngục vững bước rút lui về phía sau.
Các cường giả Thiên Sư tông và Nạp Lan gia chen chúc đi đến phía trước, bảo hộ bọn hắn vượt qua biên giới.
Ngực bọn người Đại hoàng tử vẫn bị cắm liêm đao nên không dám phản kháng, chịu đựng khuất nhục và đau đớn đi đến La Phù.
Sau lưng chính là đội ngũ hoàng triều, khoảng cách chỉ có ngàn mét nhưng đối bọn hắn mà nói là lại xa không thể chạm.
- Chúng ta thật phải nhẫn nhịn một năm sao?
Các cường giả hoàng thất nhìn Lục hoàng tử bị nhấc trở về vẫn còn đang hôn mê, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Lần này, hoàng thất đã mất hết mặt mũi.
Hai vị hoàng tử bị cưỡng ép mang đi, đây quả thực là sỉ nhục mà từ khi khai quốc đến nay chưa từng xảy ra.
- Quan Hoa Vinh, Thẩm Đông Sơn, tạ tội đi!
Tần Chính Thanh lạnh lùng tuyên bố vận mạng hai vị thị vệ kim giáp của Đại hoàng tử.
Chuyện này cần phải có người phụ trách.
Mặc dù giết đi hai vị Linh Hồn đỉnh phong quá đáng tiếc, nhưng hắn nhất định có xử lý.
- Chúng ta không sợ chết, nhưng xin cho phép chúng ta được đến La Phù báo thù!!
Ngay lúc Lục hoàng tử bị bại, một khắc này, Thẩm Đông Sơn đã biết mình sẽ phải chết.
Nhưng, Đại hoàng tử còn ở La Phù, hắn sao có thể chết được.
Quan Hoa Vinh cũng nói:
- Xin hoàng thất phán xử chúng ta tội chết, chúng ta sẽ thừa cơ đào tẩu, nếu thế này tương lai chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng đều không quan hệ với hoàng thất.
Ánh mắt của rất nhiều người trước sáng lên, đây cũng là ý kiến hay.
Lấy thực lực Quan Hoa Vinh và Thẩm Đông Sơn thì khi xông vào La Phù cơ hồ là không người có thể địch lại, hoàn toàn có thể nhận đòn trả lại đòn, săn giết người của Khương gia.
- Không thể được.
Tần Chính Thanh lắc đầu.
Loại mánh khoé này quá vụng về, ai cũng đoán được sẽ là do hoàng thất cố ý thả ra hai tên chó hoang.
- Trở về hoàng thất, mời Nhân Hoàng xuất quan.
Chuyện này cần thương nghị một lần nữa.
Tần Chính Thanh nhắc nhở mình phải tỉnh táo, thời khắc thế này tuyệt đối không thể xúc động.
Cường giả Kỳ Thiên điện nhìn Quan Hoa Vinh và Thẩm Đông Sơn thầm nghĩ thật đáng tiếc, nhưng vào thời điểm này ai cũng cứu không được bọn hắn.
Bây giờ chết rồi, vẫn còn tốt.
Nếu không Nhân Hoàng xuất quan, chắc chắn sẽ tru diệt toàn tộc của bọn hắn.
- Chờ một chút! Chúng ta còn có chuyện bẩm báo.
Chỉ xin hãy để ngày chết của chúng ta để lại sau một năm.
Một năm sau, hoàng triều phản kích La Phù, chúng ta cam nguyện làm tử sĩ!
Thẩm Đông Sơn kiên trì cầu tình.
- Vì sao?
Tần Chính Thanh nhíu mày nhìn bọn hắn.
Quan Hoa Vinh nói:
- Khương Hồng Võ là thánh văn!
- Cái gì?
Đám người bỗng nhiên biến sắc, làm sao có thể!
- Khương Hồng Võ lấy lục phẩm linh văn tiến vào Sinh Tử cảnh, thực lực hẳn là rất không ổn định, nhưng lúc ấy ngay cả dư lực phản kích ta cũng đều không có.
Nếu không chúng ta tuyệt đối sẽ không để bọn hắn tuỳ tiện bắt điện hạ đi.
Ta dùng đầu của ta cam đoan, Khương Hồng Võ đúng là Thánh linh văn.
Quan Hoa Vinh hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, vô cùng khẳng định.
Thẩm Đông Sơn cũng nói:
- Xe vua của điện hạ là làm từ hài cốt Dực Long, đám người Côn Bác không phá nổi, chỉ có thể phá từ bên trong.
Chỉ bằng vào một mình Khương Phàm là không thể nào, ta hoài nghi là do Tịch Nhan làm.
- Tịch Nhan là ai?
Tần Chính Thanh chợt phát hiện bản thân vẫn còn chưa có hiểu rõ tình huống cụ thể lúc đó.
- Muội muội Thánh Nữ La Phù Tịch Dao.
Nghe nói là vì mạo phạm tông chủ Thánh Nữ tông nên đã bị phế.
Trước khi xảy ra chuyện chính nàng đã cứu Tịch Dao.
Tịch Nhan lại giả mạo Tịch Dao để chúng ta bắt trở về.
Nàng không chỉ đã khôi phục linh văn mà còn thăng hoa đến Thánh linh văn.
Thẩm Đông Sơn càng nói càng nổi nóng, nếu như không phải điện hạ cố chấp tìm kiếm Tịch Dao, bọn hắn đã có thể sẽ không vô duyên rời khỏi hoàng thất, càng không khả năng đơn độc đi trên đường phố.
Tịch Nhan, cũng sẽ không cùng bị nhốt vào trong xe vua.
Bây giờ nhớ tới, thì ra đây chính là một trận liên hoàn kế.
Nhưng thật không may lúc ấy bọn hắn hoàn toàn không biết gì cả..
- Tịch Nhan đã khôi phục kinh mạch và thăng hoa linh văn? Khương Hồng Võ thăng hoa linh văn, lại còn tiến vào Sinh Tử cảnh? Ý của ngươi là...
Tần Chính Thanh nghiêm túc sắc mặt, đông đảo cường giả còn lại cũng đều nghĩ đến một loại khả năng.
- Đan dược truyền kỳ của La Phù! Khương Hồng Võ đã ăn, Tịch Nhan cũng ăn. Bọn hắn đều đã thăng hoa!
Thẩm Đông Sơn nói xong thì tất cả mọi người trầm mặc, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn.
'Lôi Sơn' Liêu Nguyên Giáp thăng hoa linh văn, đã gây nên oanh động to lớn tại La Phù. Nghe nói Dạ Thiên Lan cũng thăng hoa linh văn, càng để cho các nơi càng chờ mong đan dược hơn.
Nếu như Tịch Nhan, Khương Hồng Võ đều từ Linh Nguyên cảnh và Sinh Tử cảnh thành công thăng hoa linh văn thì chẳng khác nào nói cho thiên hạ rằng… đan dược truyền kỳ, đối với bất kỳ người nào, tại bất cứ cảnh giới nào, hay là dưới bất kỳ tình huống nào cũng đều có hiệu quả!
Đan dược truyền kỳ có thể hiệu quả thăng hoa linh văn, cơ hồ là một trăm phần trăm.
Đây là hiệu quả của đan dược đã yên lặng sau vài vạn năm, nếu như có thể luyện chế ra viên mới, vậy có phải sẽ còn có công hiệu càng thần kỳ hay không?
Quan Hoa Vinh và Thẩm Đông Sơn trao đổi ánh mắt, trăm miệng một lời:
- Chúng ta có thể lợi dụng đan dược truyền kỳ!
- Làm sao lợi dụng?
Hoàng thất, các cường giả Kỳ Thiên điện đều nhìn về bọn hắn.
- Hoàng thất chúng ta không tiện ra tay với Khương Hồng Võ, nhưng người khác có thể! Nghe nói Liêu Nguyên Giáp đã bí mật bị bắt, hẳn là bắt hắn để nghiên cứu.
- Dạ Thiên Lan là tông chủ trong mười tám tông không ai dám đụng. Nhưng... Khương Hồng Võ và Tịch Nhan...
Thẩm Đông Sơn nói, âm thanh cũng từ từ thấp xuống, đáy mắt hiện lên một tia ý lạnh ác độc.
Mặc dù đan dược đã bị ăn, nhưng, người vẫn còn ở đây!
Đối với một vài Luyện Đan sư mà nói vẫn là có thể bắt người từ từ nghiên cứu.
- Ly Hỏa thánh địa!
Tần Chính Thanh bỗng nhiên nghĩ đến một nơi.
- Ý của ngài là... hai vị tộc lão khác cũng nghĩ đến thế lực kinh khủng kia.
- Khương gia, Nạp Lan gia, Thiên Sư tông, ba bên liên minh khí thế cường thịnh. Thượng Thanh tông lại bị phế đi. Ta đoán chừng, Thánh Nữ tông cũng có thể sẽ chủ động đầu nhập Thiên Sư tông, kết thành liên minh càng vững chắc. Cứ như vậy, coi như tin tức tràn ra cũng không có nhiều người dám đụng tới Khương Hồng Võ và Tịch Nhan. Nhưng, Ly Hỏa thánh địa thì lại không có lo lắng nhiều như vậy.
Tần Chính Thanh càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện.
Ly Hỏa thánh địa và Vô Hồi thánh địa đều là thánh địa nên sẽ không tùy tiện mạo phạm lẫn nhau.
Nhưng, đối với thánh địa luyện đan như Ly Hỏa thánh địa mà nói, đan dược truyền kỳ có mê hoặc quá lớn. Bọn hắn có thể không động vào Dạ Thiên Lan, xem như đã cho Vô Hồi thánh địa mặt mũi, nhưng Khương Hồng Võ và Tịch Nhan, bọn hắn tuyệt sẽ không buông tha.
Ánh mắt Cửu công chúa lấp lóe, gật đầu nói:
- Nếu Khương Hồng Võ đã thăng hoa đến Thánh linh văn, rất có thể sẽ lợi dụng thời gian một năm quý giá này, trùng kích tới cảnh giới càng cao hơn, nếu như thành công, chúng ta rất phiền toái. Hắn, nhất định phải chết.
Sau khi nghiêm túc cân nhắc, đám người đều cảm giác xác thực là có thể thực hiện.
Mặc dù hoàng thất bọn hắn không thể tự mình bắt Khương Hồng Võ. Nhưng, nếu như Khương Hồng Võ vượt qua Sinh Tử cảnh thì uy hiếp sẽ càng lớn hơn.
Cửu công chúa lại nói:
- Nếu như Khương Hồng Võ bị bắt, Huyết Ngục, Thiên Sư tông, Nạp Lan gia, cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Bọn hắn rất có thể sẽ ngu xuẩn khiêu chiến Ly Hỏa thánh địa.
Mọi người lại lần nữa gật đầu.
Nếu như đi cứu người thì chính là chịu chết.
Ly Hỏa thánh địa sẽ để cho bọn hắn trãi nghiệm thực lực chân chính của thánh địa.
- Trở về xin chỉ thị Nhân Hoàng, nếu như không có ý kiến, chúng ta sẽ xin mời Ly Hỏa thánh địa ra tay, bắt sống Khương Hồng Võ!
Tần Chính Thanh đã quyết định.
Quan Hoa Vinh và Thẩm Đông Sơn lập tức đi đến phía trước hai bước.
- Vậy chúng ta...
- Nhân Hoàng sắp xuất quan, ta sẽ hết sức bảo toàn cho các ngươi. Một năm sau, hoàng triều phản kích La Phù, các ngươi phải cam đoan đi đầu giết tới cho ta.
- Tiểu hỗn đản, ngươi điên rồi? Cô cô ta là vì muốn tốt cho ngươi, Vô Hồi thánh địa mới là nơi ngươi trở về. Ngươi... Ngươi... Ngươi làm ta tức chết rồi!
Khương Tuyền đỏ mặt giận dữ mắng mỏ.
Cơ hội tốt biết bao nhiêu lại bị tên tiểu hỗn đản này làm cho lãng phí. Nàng có thể không quan tâm mình bị giam lại, cũng có thể không quan tâm mình bị lợi dụng, điều nàng quan tâm chính là tương lai Khương Phàm.
Khương Phàm một mực cung kính đứng ở trong sân, cúi đầu, không nói lời nào.
- Còn có đường lùi không?
Khương Hồng Võ cũng cảm thấy đáng tiếc.
Đó là thánh địa, là nơi mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ tu luyện, năm đó Khương Tuyền bởi vì có cơ duyên mới bị mang vào nơi đó.
- Còn thế nào vòng lại được? Lúc trước hắn chỉ là tiểu tử, thánh địa còn có thể tiếp nhận. Bây giờ thì bắt hoàng tử, bắt thánh văn, lại còn là kẻ thù của toàn bộ hoàng triều.
- Ngươi nói xem, ta còn thế nào vòng lại được đây?
Khương Tuyền lập tức đưa vẫn đề nhắm ngay đại ca.
- Ngươi còn theo hắn hồ nháo sao, có phụ thân nào như ngươi sao?
- Nếu như chỉ là nhốn nháo thì nàng còn có thể van cầu sư tôn, có thể quấy rầy đòi hỏi, nói không chừng còn có thể được.
- Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, Khương Phàm công nhiên tuyên bố rằng hắn sẽ không vào thánh địa.
- Làm thế nào thánh địa còn muốn hắn?
- Thánh địa không cần mặt mũi sao?
Khương Hồng Võ ho khan một cái:
- Ta là ca của muội.
- Ta là muội muội ngươi.
- Được được được.
Khương Hồng Võ đưa tay xin tha, tính tình của người muội muội này…thật là... Ai...
- Cô cô, không vào thánh địa cũng có thể tu luyện mà.
Khương Phàm thấp giọng nói.
- Có thể giống nhau sao? Thánh địa không chỉ là danh phận, càng tài nguyên và thế giới mà La Phù không thể tiếp xúc đến.
- Ngươi ở nơi này liều sống liều chết tìm kiếm võ pháp, vũ khí, ở thánh địa thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ngươi nơi này chật vật lịch luyện trưởng thành, ở thánh địa thì tùy tiện để một vị trưởng giả chỉ điểm cũng có thể để cho ngươi có được ích lợi không nhỏ.
325: Thông Thiên Cổ Đạo, Thiên Khải Bí Cảnh
- Còn có Sinh Tử cảnh! Ngươi ở bên ngoài, cơ hội vượt qua chỉ có ba phần, thánh địa lại có thể bảo đảm sáu phần trở lên. Ngươi nói cho ta biết, có thể giống nhau sao?
Khương Tuyền lại quở trách một trận.
Khương Hồng Võ nhìn không được nữa liền ngăn lại.
- Được rồi được rồi, tuổi bao lớn rồi, cũng đừng làm bát phụ (người đàn bà ngang ngược) nữa.
- Ai là bát phụ? Lão nương là đại khuê nữ hoàng hoa!
- Muội a, thực sự là…. nên tìm người gả đi, tương lai già đi, ai sẽ chăm sóc cho muội?
- Im miệng!!
Khương Tuyền hừ một tiếng, ngồi vào trên băng ghế đá, trầm mặt nhìn Khương Phàm trước mặt.
- Cô cô, để cho người thất vọng rồi.
Khương Phàm biết Khương Tuyền có ý tốt, nhưng hắn cũng không hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội đến Vô Hồi thánh địa.
Nhưng thật ra sau khi dung hợp với hồn niệm hắn đã hiểu được con đường của mình, đã hiểu được sứ mạng của mình.
Hắn muốn trở lại chiến trường Bách Tộc!
Hắn muốn tìm về di tích thần triều.
Hắn muốn trở nên mạnh hơn, mạnh lên, lại mạnh nữa, cho đến đi đến được Đăng Thiên Kiều, tái chiến Chư Thiên Thần tộc.
Con đường của hắn... Rất dài rất dài...
- Ở lại Thiên Sư tông mà tu luyện cho ta. Hoàng thất trên mặt nổi sẽ không ra tay, nhưng chắc chắn sẽ không ít lần vụng trộm đây. Chờ tin tức của ta.
Khương Tuyền đứng dậy rời khỏi.
- Tin tức gì?
Khương Phàm bất đắc dĩ, vị cô cô này quá chấp nhất.
- Ta về thánh địa, tìm Thánh Chủ. Nếu như một tháng... Không, hai tháng. Trong hai tháng ta trở lại, nói rõ chuyện còn có chuyển biến tốt. Còn nếu như ta không trở lại nữa, nói rõ Vô Hồi thánh địa đã triệt để từ bỏ ngươi.
Khương Tuyền không thể để cho Khương Phàm ở lại đây lãng phí thiên phú, lãng phí sinh mạng.
Nhất là hoàng thất chẳng mấy chốc sẽ đến đây ám sát, thánh địa mới là nơi an toàn nhất.
Sau khi Khương Hồng Võ và mọi người đều đã đi, Khương Phàm liền vội vàng chạy đến Dược sơn, mang về số lượng lớn dược thảo luyện chế đan dược cho Tịch Dao.
- Chúng ta đã đồng ý với nhau rằng ngươi sẽ nghiêm túc tu luyện đan thuật.
Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.
- Ta sẽ cố gắng.
Sau khi Khương Phàm cùng Lục hoàng tử giao thủ hắn đã cảm nhận được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Hắn đối với việc khống chế linh lực quá thô ráp, còn lâu mới được đạt tới mức thuần thục như sử dụng lô hỏa.
Giống như Lục hoàng tử, chỉ phóng thích ra kiếm khí vậy mà lại có thể đang áp sát mục tiêu trước khi khống chế lần nữa.
Nếu như mình có thể đạt tới trình độ kia, Liệt Hỏa Phần Thiên, Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, Thương Nhật Băng Quyền, còn có hỏa dực thì uy lực sẽ hoàn toàn càng mạnh hơn.
Vậy cứ xem luyện đan như tu luyện đi.
Sau năm ngày, Tịch Dao mệt mỏi rời khỏi thanh đồng tiểu tháp.
Trải qua những ngày phóng thích này, độc tính thẩm thấu trong máu thịt cơ bản đều đã được dọn dẹp.
Sau đó chính là từ từ điều trị.
- Đây là thuốc giải còn lại, mỗi ngày một viên, lại dùng thêm nửa tháng liền có thể triệt để khỏi hẳn. Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện này với bất cứ kẻ nào. Chính ta cũng sẽ quên đi.
Khương Phàm đem số thuốc giải còn lại đều đưa cho Tịch Dao.
Khí sắc Tịch Dao mặc dù rất kém nhưng miễn cưỡng có thể khống chế thân thể mình:
- Cám ơn ngươi.
- Ta làm cái gì cũng đều là ta tự nguyện. Tỷ muội các cô không cần cảm giác nợ ta cái gì. Đúng rồi, không thấy Tịch Nhan đâu. Ta không biết giữa tỷ muội các cô xảy ra chuyện gì, nhưng một mình nàng ở bên ngoài rất nguy hiểm.
Thời điểm Khương Phàm trở lại Thiên Sư tông liền phát hiện Tịch Nhan đứng ở trong đám người trước đó đã biến mất. Hắn hỏi qua rất nhiều người nhưng họ đều nói không có chú ý.
- Giữa chúng ta... Là ta sai rồi. Ta sẽ tìm muội ấy trở về, cầu xin muội ấy tha thứ.
Tịch Dao đắng chát lắc đầu.
- Trở về đi, nghỉ ngơi thật tốt. Người của Thánh Nữ tông đều tại Thanh Vân điện, chờ cô đã năm ngày rồi.
Khương Phàm quay người đi về phía Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, đã xử lý xong chuyện thuốc giải, sau đó cố gắng luyện đan.
- Khương Phàm...
Tịch Dao đi nhanh mấy bước theo Khương Phàm.
- Sao?
Khương Phàm vừa muốn quay đầu, Tịch Dao đột nhiên lại gần ôm chặt hắn.
Khương Phàm khẽ giật mình, làm cái gì vậy?
- Cám ơn ngươi! Thật sự cám ơn ngươi!!
Tịch Dao mông lung đôi mắt.
Từng màn khuất nhục trước đó lại lần nữa hiện lên trí óc nàng.
Từ ngày bị bắt đó nàng đã bắt đầu tuyệt vọng. Mạng mình, thân thể mình đều sắp chết ở trong bàn tay ma quái của Đại hoàng tử. Thứ chờ đợi mình sẽ chỉ là giá lạnh và tuyệt vọng vô tận.
Không nghĩ tới... Nàng lại có thể trốn thoát!
Nàng... Thật sự đã được trở về...
Khương Phàm cười cười xấu hổ, chần chờ một chút, đưa tay vỗ vỗ thân thể đang nhẹ nhàng run rẩy của nàng:
- Thật không có gì cả, cô an toàn rồi.
Tịch Dao lại càng ôm càng chặt, nước mắt tràn mi, giọng nói run rẩy lại khóc thút thít.
Khương Phàm rất bất đắc dĩ, phải làm sao dỗ dành đây?
Không có kinh nghiệm.
- Khụ khụ!
Một tiếng ho khan khoa trương đột nhiên từ cửa viện truyền đến.
Khương Phàm quay đầu nhìn lại, ngoài cửa vậy mà lại đứng đầy người.
Dạ An Nhiên, Khương Uyển Nhi, Yến Khinh Vũ, Nạp Lan Thanh Lạc. Còn có Tiêu Phượng Ngô, Chu Thanh Thọ, Nạp Lan Minh Kính, Cổ La.
Một đám người chính mang theo nụ cười nghiền ngẫm nhìn một màn này.
Tiêu Phượng Ngô còn thổi một tiếng huýt sáo thật dài.
Tịch Dao lau đi khóe mắt rời khỏi Khương Phàm.
- Ta và muội muội ta đều nợ ngươi. n tình cứu mạng này chúng ta đều sẽ trả.
- Được thôi! Đều ôm lấy Thánh Nữ!
Tiêu Phượng Ngô chờ Tịch Dao rời khỏi, bước một bước tới dựng vào bả vai Khương Phàm.
- Trách không được người ta đều đến đòi người nhưng ngươi thì nhất định phải giữ lại năm ngày, thì ra là thế này!
- Năm ngày, mệt không?
Chu Thanh Thọ như cười như không nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.
- Tại sao các ngươi lại tới đây?
- Nói cho ngươi một tin tức tốt.
- Tông chủ Thánh Nữ tông tự mình đến nói lời cảm tạ. Các nàng nguyện ý dùng hợp tác đến báo đáp chúng ta.
Dạ An Nhiên đi đến sân nhỏ.