Đại hoàng tử gầm thét, không để ý đến liêm đao đang cắm trong lồng ngực, suýt chút nữa liền muốn xoay người sang chỗ khác.
Đây là một cái bẫy?
Từ lúc bắt đầu là đã chuẩn bị bẫy cho hắn?
Vậy mà mình tới thật, còn tin tưởng mà đảm nhiệm cho hắn?
Đây quả thực vô cùng nhục nhã!
Từ lúc sinh ra đến nay đây là lần bị lừa gạt thảm hại nhất.
- Khương Phàm?
Xung quanh đài cao sôi trào lên.
Các ánh mắt khiếp sợ tập trung toàn bộ về trên đài.
Thánh Tử Khương gia đã truyền rằng hắn đã bị Vô Hồi thánh địa lấy đi?
Hắn làm sao lại ở nơi này?
Hỏa diễm của hắn là sao chứ?
Làm thế nào hắn lại dính líu quan hệ với Nạp Lan gia rồi?
Các tộc lão hoàng thất thô lỗ đẩy đám người ra, vọt tới phía trước nhất, khó có thể tin được mà nhìn chằm chằm thân ảnh gầy gò kia.
Khương Phàm??
Ngọa tào tổ tông ngươi!
Cái này chẳng phải là không đổi được một thánh văn trở về mà còn bị bắt mất Tam hoàng tử cùng Thường Lăng?
- Nạp Lan gia làm phản rồi! Nạp Lan gia thông đồng liên hợp cùng Khương gia!
Cường giả Vi gia chỉ vào đài cao gầm thét.
- Ranh con, ta phải xé xác ngươi!
Một vị tộc lão hoàng thất lên cơn giận dữ, suýt chút nữa liền muốn bạo phát ra ngoài.
- Khinh người quá đáng! Phụ tử các ngươi khinh người quá đáng!
Những tộc lão khác cũng không kiềm chế được, đây quả thực là đem tất cả bọn hắn và mọi người ra chơi đùa.
- Các ngươi là người Thiên Hoa hội? Nếu các ngươi không đến ta cũng đều quên.
Khương Phàm triệu Vi Thừa Long nửa chết nửa sống từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, ném cho Huyết Ngục bên cạnh.
Phốc phốc!!
Huyết Ngục vung liêm đao lên thẳng đến Vi Thừa Long, nhưng không phải là cắm vào lồng ngực, mà là...!Chém đầu!!
Vi Thừa Long đều không có kịp phản ứng xem là đang xảy ra chuyện gì, vừa mới thấy ánh sáng đã liền vĩnh viễn rơi vào lại trong bóng đêm.
- Aaa….!
Các cường giả Vi gia suýt chút nữa đã mất khống chế, lại bị đám người Tây Cương gắt gao ngăn chặn.
Mọi người kinh hãi lại hoảng hốt nhìn lên đài cao, bọn họ đều rõ ràng cảm nhận được chuyện này thật đã quá lớn rồi.
Không chỉ là hoàng tử và thánh văn bị bắt, Nạp Lan gia lại đào vong, cũng sẽ chấn động trên dưới hoàng triều.
Trước khi hoàng triều hành động Nạp Lan gia đã lựa chọn từ bỏ, lại cùng Khương gia hợp tác, săn giết hoàng tử và các thánh văn.
Đây có nghĩa là bọn họ đã triệt để thất vọng đối với hoàng triều, càng im lặng lên án hoàng triều.
Hoàng thất nóng lòng chèn ép Ngũ Thánh Khai Quốc để thể hiện uy thế của mình, ngưng tụ hoàng quyền, kết quả...!Rốt cuộc cũng bị đập!
- Thường Lăng tại sao lại ở đó? Trước khi ta đến cũng không có nghe nói nữ nhi của ta cũng đang trên tay Khương Hồng Võ.
Ngọn lửa nóng bỏng vẩy xuống đầy trời, Hỏa Liệt Điểu dài trăm mét chở quốc quân và thủ vệ Đan quốc hạ xuống.
m thanh lạnh lùng của Quốc quân để các tộc lão hoàng thất đều lộ ra vẻ khó chịu, liền muốn quay người nghênh đón, nhưng bây giờ cũng không biết nên nói thế nào.
- Khương Phàm, ngươi là Khương Phàm.
Thường Lăng nhắm mắt lại, cũng đã hoàn toàn hiểu được mọi chuyện.
Đúng vậy, hoàng triều sao có thể liên tiếp xuất hiện thánh văn.
Là bọn hắn đã nghĩ chuyện quá đơn giản rồi.
- Đắc tội.
Phối hợp với ta, ta sẽ không tổn thương cô.
Mời cô đến Thiên Sư tông làm khách mấy ngày, ta nhất định sẽ để cô bình an trở lại Đan quốc.
Khương Phàm bóp lấy cổ Thường Lăng, không buông tay.
Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, tứ đại thánh văn, còn có thiên tài đan điện Lục Tử Ngâm.
Bọn hắn rốt cuộc cũng đã có đầy đủ lực lượng.
- Khương Hồng Võ, nhất định phải như vậy sao?
Quốc quân tuổi gần sáu mươi nhưng da thịt lại săn chắc, tóc đen dài đến eo giống như là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hậu nhân Khương gia, không nghĩ tới sẽ là ở dưới tình huống này.
Thật đáng tiếc, cũng đành phải chịu thôi.
Đại tộc đã từng dùng sinh mạng để phục vụ hoàng triều, đến cuối cùng vẫn là đi lên con đường mà các vị tổ tiên không nguyện ý nhìn thấy nhất.
- Ai đúng ai sai, không nói rõ được, cũng không quan trọng nữa.
Cũng xin mời quốc quân không cần nhiều lời.
Nếu như quốc quân có thể bảo vệ chúng ta lui về La Phù, Thường Lăng nhất định có thể quay về Đan quốc.
Khương Hồng Võ không nguyện ý xung đột cùng Đan quốc.
Mời hắn tới vì có thể thuận lợi rời khỏi hơn.
Có quốc quân ở đây thì hoàng thất càng sẽ không tùy tiện ra tay, để tránh làm bị thương Thường Lăng.
- Ngươi phải đều thả tất cả bọn họ, ta lấy danh nghĩa quốc quân Đan quốc cam đoan, nhất định có thể bảo hộ các ngươi chu toàn, cũng có thể thay các ngươi làm chủ, đến hoàng thất đàm phán.
Cuộc náo loạn này có thể dừng lại rồi.
Quốc quân thật đáng tiếc khi nhìn thấy cục diện bây giờ, hắn cũng tuyệt đối không hi vọng Khương Hồng Võ và hoàng triều thật sự bộc phát lên chiến tranh.
Đối với Khương Hồng Võ hay đối với hoàng triều đều là tai nạn lớn.
- Đây không phải náo loạn, đây là mạng sống! Hoàng thất bây giờ đã không còn là hoàng thất đã từng nữa.
Chúng ta muốn mạng sống, không thể thông qua thỏa hiệp mà có được.
Khương Hồng Võ ta không phải người hiếu sát, nhưng ta tuyệt đối không e ngại giết chóc.
Nếu ta mang tộc nhân ra trước mặt hoàng triều thì ta sẽ dùng hết thảy sức lực, tìm kiếm một con đường sống cho bọn họ.
Khương Hồng Võ quá rõ ràng tính tình mấy tên hoàng thất này.
Nếu như ngươi thỏa hiệp, bọn hắn liền ép ngươi vào chỗ chết.
Chuyện này chỉ có thể dùng chiến đấu đến giải quyết, cũng nhất định phải dùng chiến đấu để giải quyết.
Quốc quân than nhẹ:
- Nạp Lan Sóc thật đã rời khỏi rồi sao?
- Bây giờ hẳn là đã sắp tới La Phù sơn mạch.
Khương Hồng Võ vừa nói ra lời này, xung quanh lập tức vang lên từng trận kinh hô.
Bọn hắn đều hiểu, Khương Hồng Võ ở lại nơi này muốn cái này muốn cái kia, mục đích chủ yếu chỉ sợ là đang kiềm chế lực chú ý, cho Nạp Lan gia tranh thủ thời gian và cơ hội thoát thân.
Những năm này mặc dù Nạp Lan gia bị áp chế tại Tây Cương nhưng vẫn là thương hội đứng đầu của toàn bộ Tây Cương, nội tình vừa bày ở nơi đó, bây giờ đã trốn vào La Phù, chắc chắn sẽ mang đến cho Khương gia và Thiên Sư tông tài nguyên to lớn.
Tốt thay cho một tên Khương Hồng Võ!!
Bọn hắn xem như đã rõ ràng cảm nhận được này sự lợi hại của Vương gia.
Khương Hồng Võ không cần phải nhiều lời nữa, hắn đưa tay thét lên ra lệnh:
- Áp giải tất cả con tin, về La Phù!!.