Đan Đại Chí Tôn

Chương 307: 307: Oanh Động Thành Hoàng Phủ 1





Nhưng hắn vẫn dựa vào nghị lực và dục vọng cầu sinh của mình mà bắn ngược thân mình xông lên.

- Thẩm Đông Sơn! Ngươi chết ở đâu rồi!
Đại hoàng tử điên cuồng gào thét, hai mắt trừng trừng nhìn quanh.

Oanh!!
Ngoài trăm thước có tiếng lôi triều nổ tung, Thẩm Đông Sơn xuất hiện, tiếp đó lôi quang lao thẳng đến chỗ Đại hoàng tử.

- Cứu ta!!
Đại hoàng tử vui mừng không thôi, đến rồi, đến rồi!!
Nhưng...!
Oanh!!
Ngay lúc lôi triều nổ tung, Thẩm Đông Sơn xuất hiện ở phía trước Đại hoàng tử vài mét, chợt…một khắc này….

Phốc phốc…
Liêm đao sắc bén tàn nhẫn đâm xuyên vào lồng ngực Đại hoàng tử.

Lưỡi của liêm đao hướng lên trên kéo thẳng đến trái tim.

Thương Minh đứng ở sau lưng Đại hoàng tử, một tay cầm đao, con mắt tinh hồng nhìn thẳng Thẩm Đông Sơn đối diện.

- Cùng chết chứ?
Thẩm Đông Sơn muốn chụp vào Đại hoàng tử.

Nhưng gần như là đồng thời, tiếng xiềng xích lại vang lên.

Các đội viên Huyết Ngục kéo lấy bọn người Sở Uyên xuất hiện ở gần đó.

- Lui!!

Các Huyết Ngục quát lên chói tai, liêm đao trảm mạnh, phốc phốc phốc phốc, toàn bộ cắm vào lồng ngực của bọn người Hình Luyện, phong mang trực tiếp thẳng đến trái tim.

- Aaa…!!
Đám người Hình Luyện đau đớn kêu thảm, toàn thân lại cứng ngắc, không dám manh động chút nào.

Trong lòng Thẩm Đông Sơn run lên nhìn Đại hoàng tử gần ngay trước mắt lại nhìn những thánh văn bị khống chế ở hai bên, trong lòng tức giận và giãy dụa lấy, nhưng cuối cùng cũng rõ ràng được thân phận của đám người này.

- Huyết...!Ngục...!
Thẩm Đông Sơn gian nan phun ra hai chữ.

Đại hoàng tử lắc lư ánh mắt, cũng nghĩ đến.

Huyết Ngục?
Tại sao bọn hắn lại ở chỗ này.

- Đại điện hạ, lần đầu gặp mặt, đắc tội.

Khương Hồng Võ mang theo Liệt Diễm Cuồng Đao từ trong phế tích phía trước đi tới.

Yến Tranh, Côn Bác mặt mũi tràn đầy sát khí theo sát phía sau.

Bọn hắn đã từng kính sợ hoàng thất.

Nhưng bây giờ, chỉ có oán hận.

- Khương Hồng Võ!
Đại hoàng tử kịch liệt thở dốc, khó mà chấp nhận được.

Khương Hồng Võ rõ ràng đã trốn vào La Phù, tại sao hắn lại ở chỗ này?
Hoàng thất Lang Gia đang ra sách lược, làm thế nào để áp tải toàn tộc Khương gia về hoàng thành chém đầu, cái tên điên này vậy mà lại...!tự mình trở về...!
- Lui!!
Thương Minh quát lớn với Thẩm Đông Sơn đang bị chấn nhiếp trước mặt.

Tốc độ người này quá nhanh, giống như là thiểm điện, quá nguy hiểm, nhất định phải giữ đủ khoảng cách.

Thẩm Đông Sơn không cam tâm trong lòng nhưng vẫn ngăn chặn cảm xúc, lùi về phía sau mấy bước.

- Lại lui!!
Đám người Huyết Ngục hét lớn.

Thẩm Đông Sơn cắn răng, lại lui thêm mấy bước.

Nếu như là người khác, hắn còn không sợ, cũng có thể mạo hiểm tập kích, nhưng đám người Khương gia này quá độc ác, nói giết thì thật sẽ ở ngay trước mặt mà giết mấy tên.

Đừng nói giết mấy tên.

Bao gồm cả Đại hoàng tử bên trong, tùy tiện chết một người cũng để hắn ăn không tiêu.

- Khương Hồng Võ, ngươi tốt nhất mà nên rõ ràng mình đang làm gì.

Mấy người này, ngươi cũng không thể chạm vào.

Nếu không liền xem như nâng lực lượng cả nước cùng tuyên chiến toàn La Phù, hoàng thất cũng đều sẽ bắt các ngươi trở lại, lăng trì xử tử!

Thẩm Đông Sơn cảnh cáo bọn hắn.

- Huyết Ngục?? Ngươi là Khương Hồng Võ?
Quan Hoa Vinh vừa chạy tới, cũng bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi.

Đám điên này dám trở về?
Lại còn bắt cả hoàng tử?
Quan Hoa Vinh đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, trong đầu đám gia hỏa kia rốt cuộc là có cái gì?
Không đúng!
Người trước đó ngược hắn là Khương Hồng Võ?
- Ngươi, không chỉ là Sinh Tử cảnh!
Quan Hoa Vinh gắt gao tiếp cận Khương Hồng Võ, trong sự kiện ở thành Khôi Binh trước đó Khương Hồng Võ đã mạo hiểm tiến vào Sinh Tử cảnh, cái này hoàng thất đều biết.

Nhưng dù cho như thế, cảnh giới này đều rất không ổn định, càng không đến mức có thể ngược được lục phẩm thú văn là mình đây được.

- Công tử, có thể nhịn được không?
Một vị đội viên Huyết Ngục cầm liêm đao trong tay, cắm ở ngực Khương Phàm, nhỏ giọng hỏi hắn.

- Có thể! Không cần phải để ý đến ta!
Khương Phàm vẫn không thể bại lộ thân phận được.

Mục đích trước đó của bọn hắn là bắt Đại hoàng tử.

Bây giờ còn có một mục đích khác là tiếp tục hấp dẫn lực chú ý để cho Nạp Lan gia tranh thủ thời gian và cơ hội thoát khỏi Tây Cương.

Nếu như hắn bại lộ, Đại hoàng tử loạn hô một trận, Nạp Lan gia liền xong rồi.

- Tịch Nhan đã xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm chịu đựng ngực đau nhức kịch liệt, liếc mắt nhìn Tịch Nhan đang hôn ở nơi xa mê.

- Thời điểm chúng ta vừa tới thành Hoàng Phủ nàng đã ở gần đó dinh thự Nạp Lan gia ngăn cản chúng ta.

Đội viên Huyết Ngục thấp giọng khẽ nói, chỉ là không tiện nhiều lời.

Tiểu xà ở phía xa tán loạn, tìm kiếm hài cốt Dực Long tản mát khắp nơi, kéo về nơi này.

Đây chính là bảo bối tốt!

Nó có dự cảm rất mạnh, thứ này sẽ có hữu dụng đối với bản thân mình.

- Đừng có nhét cái này vào chỗ ta!!
Khương Phàm tức giận, tiểu gia hỏa này quá không hiểu ánh mắt.

Đội viên Huyết Ngục cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể thay tiểu xà cất kỹ xương rồng.

Nó kéo một cây tới, bọn hắn lại ngăn lại một cây.

Sau đó không lâu, thành Hoàng Phủ oanh động!
Rất nhiều võ giả hiếu kỳ động tĩnh bên ngoài, vụng trộm đi ra đứng tại nóc nhà hoặc các chỗ cao quan sát.

Kết quả… không nhìn thì không sao, nhưng khi nhìn thấy thì toàn bộ đều không bình tĩnh.

- Khương Hồng Võ? Đó là Khương Hồng Võ sao, ai xác định cho ta một chút xem!
- Huyết Ngục! Tại thành Bạch Hổ, thành Khôi Binh, Bắc Cương bọn hắn đều từng xuất hiện qua! Mũ che màu đỏ ngòm, mặt nạ bạch ngọc, còn có liêm đao đáng sợ, bọn hắn chính là chi đội sát thủ thần bí nhất Khương gia, Huyết Ngục.

- Khương Hồng Võ cũng dám trở lại Tây Cương săn giết Đại hoàng tử?
- Trong thân thể tên điên này không có nội tạng khác, toàn là gan thôi sao?!!
- Trời ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!!
Đám người oanh động một trận, càng ngày càng có nhiều cường giả vọt tới nóc nhà.

Trước đó ở thành Khôi Binh bắt Tam hoàng tử.

Bây giờ thành Hoàng Phủ lại bắt Đại hoàng tử.

Không hổ là hậu đại đã từng được quốc chủ Bắc Cương bồi dưỡng, quá hung tàn, quá rung động.

Viện trưởng, trưởng lão hoàng thất võ viện liên tiếp chạy tới nơi này..