Đan Đại Chí Tôn

Chương 288-290




288: Vẫn Còn Chút Tôn Nghiêm


Mặc dù nàng là Thánh linh văn cường đại tôn quý, nhưng cảnh giới chỉ là Linh Nguyên sơ kỳ, thị vệ của Thường Lăng lại là Linh Hồn cảnh cao giai.

Kém quá xa.

Sắc mặt vị thị vệ kia hơi biến, nhưng lại không để lại dấu vết nắm chặt tay, thối lui đến bên cạnh Thường Lăng, quái dị nhìn Tịch Dao.

Đại hoàng tử rốt cuộc cũng chuyển ánh mắt từ trên thân Khương Phàm nhìn sang Tịch Dao, nhếch miệng lên một vòng đường cong ý vị sâu xa.

Không tệ!
Đầu tiên là Hình Luyện, lại là Tịch Dao, hôm nay đều rất cho mặt mũi!
Dưới trường hợp đặc thù này chẳng khác gì tuyên bố với Đan quốc, hai đại Thánh linh văn đã chân chính quy thuận hắn.

- Đại điện hạ, xin tôn trọng Đan quốc, tôn trọng đại hội Đan Tông.

Thường Lăng tiếp tục giằng co với Đại hoàng tử, thái độ cường ngạnh.

Tâm tình Đại hoàng tử đang rất tốt, hắn nói với Khương Phàm:
- Ta cho ngươi thời gian một ngày cân nhắc, ngày mai cho ta câu trả lời chắc chắn.

Hình Luyện, Tịch Dao, rủ lông mày cúi đầu xuống, đi theo Đại hoàng tử rời khỏi phòng.

Khương Phàm nhìn thấy mà nhíu mày.

Xảy ra chuyện gì?!
Hình Luyện cùng Tịch Dao cứ như vậy mà bị thuần phục sao?
Kiêu ngạo từng có đâu!
Tên Đại hoàng tử này đến cùng đã làm cái gì với hai người bọn họ?
Uy hiếp?

Chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.

- Không cần quyết định vội vã, trước khi trời tối, chờ ta hồi phục.

Thường Lăng chưa dám cho Nạp Lan Thanh Diệu cam đoan gì, chỉ có thể chờ đợi tin tức quốc quân.

- Tiểu thư, ngươi nhìn cái này.

Các nàng vừa rời khỏi gian phòng, thị vệ giao thủ cùng Tịch Dao trước đó đột nhiên đưa cho Thường Lăng một mảnh vải vụn.

Giống như vội vàng kéo xuống, phía trên có mấy chữ bằng máu nghuệch ngoạc, giống như vụng trộm viết lấy.

- Tịch Dao đưa?
Thường Lăng nhìn nàng, sắc mặt hơi đổi.

Phía trên miếng vải rách viết rõ ràng là —— ta có đan dược La Phù, cứu ta.

Thị vệ thấp giọng nói.

- Nàng kỳ thật không có ra tay với ngươi, mà trực tiếp là chạy tới ta, lúc ấy thể hiện rất quái dị.

Đan dược La Phù?
Thường Lăng kỳ quái, đan dược La Phù hầu như đều đến từ Ngọc Đỉnh tông.

Ngọc Đỉnh tông cũng xác thực rất mạnh, đan thuật của mấy lão già đều đạt đến cấp bậc Đại Tông sư.

Nếu như không phải cân nhắc đến việc La Phù cùng Lang Gia quốc đối địch, quốc quân đều đã nghĩ đến việc tới La Phù bái phỏng Ngọc Đỉnh tông, luận bàn đan thuật.

Thế nhưng, đan dược nơi đó cũng không quan hệ với Tịch Dao
Mà đan dược gì đáng giá để nàng từ Đại hoàng tử nơi đó tới cướp người.

Thường Lăng lắc đầu, đầu ngón tay dâng lên hỏa diễm, muốn đem vải thiêu hủy.

Nàng có thể tưởng tượng được tình cảnh của Tịch Dao.

Lấy tính cách Đại hoàng tử, không chỉ coi trọng thánh văn của nàng, càng coi trọng nhan sắc của nàng.

Chờ bồi dưỡng ba năm năm, nàng sẽ triệt để trở thành đồ chơi của Đại hoàng tử.

Một nữ nô Thánh linh văn đối với Đại hoàng tử mà nói tuyệt đối là chuyện đáng giá nhất kiêu ngạo.

Cứu nàng?
Đại hoàng tử Không thể nào buông tay.

Thường Lăng thay nàng đáng thương, lại không đến mức cầm vận mạng Đan quốc nói đùa.

Nhưng...!Thường Lăng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Đan dược La Phù?
Một thời gian trước, đan dược truyền kỳ của La Phù chấn động một thời.

Nếu như không phải Đại hoàng tử đột nhiên nhấc lên chiến tranh xâm lấn, sự kiện kia sẽ còn càng oanh động.

Một viên đan dược có thể thăng hoa linh văn.

Một viên đan dược có thể sáng lập thánh văn.

Một viên đan dược đủ để cho Luyện Đan sư khắp thiên hạ điên cuồng.

Chẳng lẽ, trong tay Tịch Dao có?
- Tịch Dao phải dùng đan dược đổi mạng? Nàng thật sự có, hay là...!
Tâm tình Thường Lăng khó mà bình tĩnh.

Loại đan dược này đối với võ giả mà nói là có dụ hoặc trí mạng, đối với Luyện Đan sư mà nói càng có ý nghĩa phi phàm.

Nếu như có thể thông qua nghiên cứu đan dược luyện chế ra đan thuật, Đan quốc sẽ có được địa vị chí cao vô thượng, triệt để thoát khỏi hoàng thất, thậm chí áp đảo phía trên Lang Gia quốc, khiến cho quần hùng thiên hạ lấy lòng bọn hắn.

Cái ý nghĩa này còn cao hơn cả Sát Lục Chi Hỏa!
Thường Lăng lập tức có chút xúc động muốn ngay lập tức truyền tin tức về Đan quốc, nhưng vẫn là nhịn được.

Trước tiên phải tra rõ ràng trong tay Tịch Dao đến cùng có đan dược như thế hay không.


- Biểu hiện rất tốt.

Đội xe hoàng thất rời khỏi trang viên, Đại hoàng tử ngồi trong xe vua, ôm lấy chiếc cằm thon của Tịch Dao, tinh tế thưởng thức.

Tịch Dao hất tay của hắn ra, lệch đầu qua bên cạnh.

Đại hoàng tử nâng bàn tay lớn vồ một cái, chế trụ mặt của nàng, dùng sức đặt tới trước mặt hắn.

- Quên lời ta nói rồi? Lúc ta nhìn ngươi, ngươi cũng phải nhìn mắt ta! Ngươi bây giờ là người của ta, một câu của ta, một thái độ của ta có thể quyết định đãi ngộ của ngươi.

Đừng… không biết tốt xấu.

Đại hoàng tử lạnh lùng cảnh cáo một câu, liền đẩy Tịch Dao ra.


Nếu như không phải nha đầu này mới mười bốn tuổi, vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, hắn đã sớm hưởng dụng.

Bất quá đợi thêm hai năm cũng không quan trọng, sau khi phát d*c, thuận tiện triệt để thuần phục nàng.

Đến lúc đó, phối hợp lẫn nhau, mới là hưởng thụ.

Tịch Dao nhịn xuống nỗi nhục này, nàng đứng dậy lạnh lùng đứng qua bên cạnh.

Đại hoàng tử khoác hai tay lên trên giường êm, ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần:
- Chờ thu tên Nạp Lan Thanh Diệu này, chúng ta sẽ đến biên cảnh Bắc Cương nhìn.

Đáy mắt Tịch Dao và Hình Luyện lập tức hiện lên tia sáng, về biên cảnh Bắc Cương?
- Có phải cảm giác cách rất gần La Phù hay không?
Đại hoàng tử cười nhạt nói.

- Ha ha, các ngươi không trở về được!
Trong lòng Tịch Dao vừa dâng lên chút hi vọng lại bị dập tắt.

Trở về không được!
Hình như thật...!Trở về không được.

Nàng tiếp nhận không chỉ là tinh thần bị uy hiếp cùng khuất nhục, còn có thứ càng đáng sợ hơn.

Độc dược!!
Ngày đầu tiên nàng bị bắt về Tây Cương, Đại hoàng tử đã mạnh bạo nhét độc dược vào trong miệng nàng.

Không phải loại thuốc bạo thể mà chết, mà là dược vật kích phát ra dục nghiệt ác độc..

289: Chủ Động Đầu Nhập Vào

Nàng vĩnh viễn không quên được đêm khuya ngày hôm đó, sau khi độc phát, dáng vẻ của bản thân mình đau đớn xé rách y phục trong phòng

Nếu như không phải Đại hoàng tử cuối cùng cũng cho nàng thuốc giải, nàng không xác định mình có thể giữ vững lại một tia lý trí kia hay không.

Một đêm kia, tôn nghiêm và tín niệm của nàng cơ hồ đều bị phá hủy.

Nàng tuyệt đối không nguyện ý lại trải qua cảm giác này lần thứ hai.

Hình Luyện cúi đầu.

So với Tịch Dao, độc dược của hắn cũng không kém chút nào.

Một khi rời khỏi thuốc giải, kinh mạch toàn thân hắn sẽ vỡ vụn, triệt để biến thành phế văn.

Từ Thánh linh văn biến thành phế văn?

Chuyện này với hắn mà nói là, so với chết càng tuyệt vọng hơn.

Chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi mà thôi, bọn hắn đều bị Đại hoàng tử một mực khống chế.

Bọn hắn không sợ chết, chỉ sợ sống không bằng chết.

Hoàng thất võ viện.

Đại hoàng tử vừa ở lại, Sở Uyên, Đinh Linh Lung, Lục Tử Ngâm  đến đây bái kiến.

- Điện hạ, ngài muốn thu phục Nạp Lan Thanh Diệu?

Trước khi Sở Uyên nhìn thấy Đại hoàng tử, còn có thể giữ vững mấy phần kiêu ngạo. Bây giờ, Đại hoàng tử khống chế hai Đại Thánh văn, lại dựa vào việc công tích La Phù, hắn hoàn toàn có khả năng được xác định là Thái tử.

Tác dụng của hắn hình như đã không còn lớn như trước nữa.

Nếu như Đại hoàng tử lại chiêu thêm Nạp Lan Thanh Diệu, vậy thiên tài Kỳ Thiên điện là hắn đây liền không còn chỗ đứng nữa.

- Ừm.

Đại hoàng tử nằm ngửa trên giường êm, con mắt chỉ mở ra một đường nhỏ, thưởng thức ba tiểu gia hỏa cung kính này.

Trước đó không phải rất kiêu ngạo sao? Bây giờ làm sao lại tươi cười như thế rồi!

Xem ra bố cục La Phù tuyệt đối là một quyết định anh minh nhất của mình.

Nhất là bắt sống hai vị thánh văn.

Mặc dù bởi vì Bành Nguyên Hóa chết, đưa tới việc bị thánh địa cảnh giác, cũng làm cho rất nhiều lão gia hỏa hoàng thất đối với hắn có lời oán giận. Nhưng, hội tộc lão hoàng thất trước mấy ngày đã đưa ra quyết định —— bảo đảm hắn!

Không tiếc đối kháng thánh địa!

Tuyệt đối không thể để thánh địa đụng đến hoàng tử, nhất là hoàng trưởng tử.


Đây là tôn nghiêm của hoàng triều!

Có hoàng thất quyết định, hắn mới yên lòng, nếu không cũng sẽ không nghênh ngang rời khỏi hoàng thành, trở lại Tây Cương.

- Nạp Lan Thanh Diệu hình như có tình cảm rất sâu đối với Nạp Lan gia. Hắn tới tham gia đại hội Đan Tông, không có tiếp điện hạ, cũng nói bọn hắn có mâu thuẫn đối với hoàng thất. Ta hi vọng ngài quan sát lại, cũng suy nghĩ lại một chút.

Sở Uyên cũng không nguyện ý nhìn thấy Nạp Lan Thanh Diệu đến Kỳ Thiên điện, huống chi là hoàng thất.

Ghen ghét?

Hừ!!

Đại hoàng tử không để ý đến hắn, ánh mắt vòng rồi lại vòng trên thân ba người, cuối cùng định trên người Đinh Linh Lung.

‘Sinh mệnh thánh văn, mị nữ Bắc Cương.’

‘Ha ha, không tệ không tệ.’

Đinh Linh Lung bị ánh mắt nóng bỏng kia nhìn chằm chằm toàn thân phát nhiệt. Cơ hồ có thể tưởng tượng đến ý nghĩ của Đại hoàng tử vào thời khắc này. Trong nội tâm nàng vùng vẫy một hồi, nàng ngẩng đầu nhìn Đại hoàng tử lộ ra một vòng tươi cười. Nụ cười này, vũ mị mê người giống như là rượu được chôn lâu năm, thuần hương bốn phía.

Ý cười trên mặt Đại hoàng tử càng sâu sắc:

- Đều lui ra đi.

Sở Uyên thấy điện hạ không muốn nhiều lời, đứng dậy cáo từ.

Mình dù sao cũng là Thánh linh văn, sẽ tôn trọng Đại hoàng tử, không đến mức ăn nói quá khép nép.

Nhưng, lúc hắn cùng Lục Tử Ngâm đang muốn đẩy cửa rời khỏi lại phát hiện Đinh Linh Lung đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

- Đinh Linh Lung, đi thôi!

Trong lòng Sở Uyên lập tức có một cảm giác hỏng bét.

Lục Tử Ngâm nhìn bóng lưng Đinh Linh Lung, trong lòng thở dài, bắt lấy bả vai Sở Uyên.

- Chúng ta đi trước đi.

- Đinh Linh Lung?

Sắc mặt Sở Uyên âm trầm.

Nữ tử này muốn làm gì?

Chẳng lẽ muốn đầu nhập Đại hoàng tử?

- Lui ra.


Đại hoàng tử đứng dậy, xốc lên áo khoác phía sau, tươi cười đi về phía Đinh Linh Lung.

- Hai người các ngươi, cũng lui ra.

Đại hoàng tử cũng phất phất tay với Tịch Dao và Hình Luyện ở hai bên.

- Đinh Linh Lung...

Sở Uyên quay người muốn đi bắt Đinh Linh Lung, lại bị Lục Tử Ngâm gắt gao nắm chặt, thấp giọng nhắc nhở:

- Đi!

Cảm xúc Sở Uyên chập trùng, một cơn tức giận dâng lên lồ ng ngực.

Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn Sở Uyên:

- Còn có việc gì sao?

- Điện hạ đường xá mệt nhọc, nghỉ ngơi trước, chúng ta chờ một lúc lại đến cầu kiến.

Lục Tử Ngâm nắm lấy cánh tay hùng tráng của Sở Uyên, quả quyết đẩy hắn ra khỏi phòng.

- Ngươi làm gì vậy?!

Sở Uyên tức giận hất Lục Tử Ngâm ra, hắn đã sớm tham luyến Đinh Linh Lung, cũng coi là độc chiếm, tương lai khẳng định muốn nàng đi cùng với mình.

- Ta đang cứu ngươi!

Lục Tử Ngâm nhìn cửa phòng đóng chặt, lắc đầu nói.

- Nàng làm thế nào rời khỏi Cửu Tiêu cung, ngươi không rõ ràng sao? Kỳ Thiên điện cưỡng ép mang Đinh Linh Lung đi, Cửu Tiêu cung kém chút đánh nhau cùng bọn hắn. Hai bên cuối cùng đều nháo đến hội tộc lão hoàng thất. Hội tộc lão không có cách nào đã để Đinh Linh Lung tự mình quyết định. Nàng, lựa chọn Kỳ Thiên điện.

Lục Tử Ngâm vẫn luôn biết Đinh Linh Lung có dã tâm.

Lúc đó có thể lựa chọn Kỳ Thiên điện, bây giờ có thể lựa chọn Đại hoàng tử.

Trong phòng chỉ còn lại có Đại hoàng tử cùng Đinh Linh Lung, bầu không khí dần dần vì ánh mắt tiếp xúc như lửa nóng của hai người mà trở nên mập mờ.

- Để cho ta xem Thánh linh văn của ngươi.

Khóe miệng Đại hoàng tử hiện ra dáng tươi cười tà ác, đầu ngón tay xẹt qua cái cổ trắng tuyết như ngọc của Đinh Linh Lung, nhẹ nhàng nâng lên gương mặt tươi trẻ, đưa tay tiến đến trên trán.

Thắt lưng gấm bị đánh rơi, lộ ra một gốc thụ văn ấn nở rộ.

Ánh sáng màu xanh nở rộ, tinh khiết lại linh động để gương mặt xinh đẹp động lòng người này đều nhiều hơn mấy phần khí tức thuần khiết.

Trong lòng Đại hoàng tử cuồng loạn một trận, đầu ngón tay xẹt qua thánh văn, lại bưng lấy gương mặt Đinh Linh Lung:

- Nếu như mỗi ngày có Thánh Thụ làm bạn, phải chăng có thể kéo dài tuổi thọ?


290: Tịch Nhan

- Chỉ là làm bạn, chỉ sợ... Còn chưa đủ đâu.

Đầu lưỡi Đinh Linh Lung hồng nhuận phơn phớt lè ra khỏi hai hàm răng, vô cùng thẹn thùng, khiến cho huyết mạch người ta căng phồng.

- Ha ha... Xem ra còn phải dùng.

Đại hoàng tử cởi mở cười to, ôm lấy Đinh Linh Lung.

Trong phòng rất nhanh đã vang lên những thanh âm động lòng người, cũng như có như không vang ra bên ngoài.

Lòng Sở Uyên tràn đầy tức giận, gắt gao nhìn cửa phòng, cuối cùng lại không tiếp tục xông về nữa.

- Là ngươi một mực tự mình đa tình. Đi thôi, từ nay Kỳ Thiên điện là hai người chúng ta độc tôn.

Lục Tử Ngâm rời khỏi sân nhỏ.



Tịch Dao và Hình Luyện được đưa tới trong tiểu viện hai bên trái phải, bị hơn mười vị thị vệ nghiêm mật trông coi.

Mỗi khi Hình Luyện ở một chỗ đều sẽ không không chế được cảm xúc, tức giận, nhưng cũng lại rất bất đắc dĩ.

Hắn là thiên kiêu số một La Phù, trong tương lai nhất định sẽ tiếp quản Thượng Thanh tông, trở thành tông chủ đệ nhất tông của La Phù.

Cuộc sống của hắn, lúc đầu đã được sắp xếp rất tốt. Từng bước một đi xuống liền có thể được vạn người kính sợ.

Nhưng bây giờ, hắn lại biến thành tù nhân, thành thị vệ của hoàng tử.

Càng buồn hơn chính là, Thượng Thanh tông xong rồi, không có người nào đến cứu hắn nữa. Coi như thật may mắn thoát được, La Phù lại có thể tha thứ cho hắn sao?

Trong phòng Tịch Dao.

Thời điểm trước đó nàng cũng rất bi thương và tuyệt vọng, nhưng bây giờ lại rất gấp. Vốn cho rằng sẽ bị nhốt ở hoàng cung rất lâu, không nghĩ tới Đại hoàng tử vậy mà lại mang theo nàng đi ra ngoài khoe khoang.

Huyết thư đã đưa cho Thường Lăng.

Nếu như Thường Lăng thật thông minh như vậy, hẳn sẽ tiếp nhận nàng. Nhưng để Thường Lăng trực tiếp tới đòi người, Thường Lăng khẳng định sẽ do dự, nếu như mình vụng trộm chuồn đi, trốn đến trang viên thì sao?

Thường Lăng hẳn sẽ không tiếc gì mà bảo đảm cho nàng.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?!

Làm thế nào mới có thể rời khỏi nơi này đây?!

Đây là cơ hội duy nhất có thể thoát thân, nhưng đợi rời khỏi nơi này, coi như nàng có thể trốn thoát thì cũng không có thuốc giải. Mà mỗi khi trời tối, độc trong người nàng sẽ bộc phát, nếu như vừa lúc ở bên ngoài, hậu quả khó mà lường được.

Đúng vào lúc này, mặt đất đột nhiên nhúc nhích.

Tịch Dao lập tức cảnh giác.

Rất nhanh, mặt đất đã đổ sụp xuất hiện ra một cái động lớn. Chỉ sau chốc lát, một con đại mãng tráng kiện ở bên trong lồi ra, toàn thân đều là đất đá, hai mắt đỏ như máu, nó liên tục phun ra nuốt vào đầu lưỡi của mình.


- Chuẩn bị thay y phục.

Một tiếng thanh lãnh từ nơi đó truyền tới, ngay sau đó có một thiếu nữ mảnh mai đi ra.

- Tịch Nhan??

Tịch Dao khó có thể tin được mà nhìn cô gái xuất hiện ở trước mặt bây giờ.

Muội muội?

Ta đang nằm mơ sao?

- Thông đạo kéo đến bên ngoài võ viện, chuẩn bị rời khỏi đây thôi.

Tịch Dao gặp được tỷ tỷ nhưng mặt lại không có biểu tình gì.

- Động tĩnh gì vậy? Ngươi đang nói chuyện với ai?

Thị vệ phía ngoài quát lên với nàng.

- Chuyện gì?

- Tắm rửa!

Tịch Nhan nhỏ giọng nhắc nhở.

- Không có việc gì! Cho ta chút nước nóng, ta muốn tắm rửa.

Tịch Dao lập tức phân phó với bên ngoài.

- Thật phiền phức. Chờ đấy.

Một vị thị vệ hoàng thất rời khỏi.

Tịch Nhan thu đại mãng vào nhẫn không gian, lại chắn cửa hang lại.

Tịch Dao kích động trong lòng, đôi mắt cũng đều nóng lên. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm nói chuyện, nàng tranh thủ thời gian kìm nén lại cảm xúc, giúp đỡ chuẩn bị cho tốt, lại kéo cái bàn đến che lại.

Tịch Nhan lặng lẽ trốn đi.

Chỉ sau chốc lát, bọn thị vệ mang tới một cái thùng gỗ cao cỡ một người, bỏ vào sau tấm bình phong.

- Ta cảnh cáo các ngươi, không được nghe lén, đừng nên suy nghĩ lung tung. Ta bây giờ là tù nhân, tương lai thì còn chưa chắc.

Tịch Dao cảnh cáo bọn thị vệ.

Bọn hắn trao đổi ánh mắt, sau đó rời khỏi gian phòng, cũng đều chào hỏi những người khác cùng kéo lui đến bên ngoài viện.

Tiểu cô nương này bây giờ còn chưa có trưởng thành, tương lai khẳng định sẽ bị điện hạ độc chiếm, càng biết thiên phú Thánh linh văn để nàng có được địa vị chí cao vô thượng.

Bọn hắn thật không dám gây vào!

Tịch Nhan đi ra, ném mãng xà vào trong thùng, mở cửa hang ra, mang theo Tịch Dao rời khỏi đó.

- Tịch Nhan, cám ơn muội có thể tới cứu ta.


Tịch Dao nhìn con phố nhỏ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

Nàng đã trốn ra được thật, còn gặp được muội muội mà mình vẫn muốn gặp. Giống như nằm mơ vậy.

- Đừng nghĩ nhiều! Đưa đan dược cho ta!

- Năm viên đan dược ở cổ thành dưới mặt đất, ngươi mang đi một viên.

Tịch Nhan lạnh lùng nhìn nàng.

Tịch Dao lúc này mới phát hiện, khí tức linh văn của muội muội rất không tầm thường:

- Linh văn của muội đã thăng hoa?

- Ta đã cứu ngươi. Một cái mạng, đổi một viên đan dược. Lấy ra!

Tịch Nhan không nói nhảm với nàng.

- Linh văn của muội đã thăng hoa, muội còn muốn đan dược làm gì?

Tịch Dao nhìn ánh mắt lạ lẫm lại lạnh lùng của muội muội, sự cảm động vừa rồi cũng biến mất hết.

Nàng, vẫn không tha thứ cho mình.

- Lấy ra!!

Sắc mặt và ngữ khí của Tịch Nhan đều rất lạnh.

- Ta đã trúng độc, mỗi ngày đều nhất định phải có thuốc giải. Ta muốn đi tìm Thường Lăng, chỉ có nàng mới có thể cứu ta. Viên đan dược kia ta đã lấy ra làm cam kết cùng Thường Lăng.

Tịch Dao thật rất cần có thuốc giải, mà bên trong thành Hoàng Phủ, nơi có thể điều phối ra thuốc giải, chỉ có Thường Lăng.

- Lấy ra!!

Tịch Nhan đưa bàn tay đến trước mặt nàng.

Tịch Dao cầu khẩn:

- Tỷ tỷ thật cần thuốc giải, ta... Cầu xin muội không được sao?

Tịch Nhan thờ ơ:

- Lúc trước, ta cũng đã cầu xin ngươi. Nhưng ngươi… đã cự tuyệt.

- Lúc ấy tỷ tỷ là vì muốn tốt cho muội...

Tịch Dao vô cùng đau lòng.

- Lấy ra! Lập tức!

- Tịch Nhan, vấn đề là ta đã trúng độc. Nếu như ta không thể có được thuốc giải, ta sẽ mất lý trí, ta lại...

Tịch Dao ánh mắt lắc lư, hai mắt mông lung.