Khương Phàm lung lay bả vai, lui đến phía sau mười mét.
- Tới đi! Ngã xuống đất không dậy nổi mới tính.
Vi Thừa Long lần này nắm chắc, trầm ổn trung bình tấn, căm tức nhìn Khương Phàm nơi xa.
Linh lực tại toàn thân chảy xuôi, rót vào y phục.
Y phục toàn thân đều nổi lên sáng rực, lưu chuyển lên đường vân thần bí, tràn ngập ra khí tức nặng nề như đại sơn.
- Đến rồi!!
Khương Phàm huy động lực lượng, liệt diễm nổ tung ở dưới chân, tốc độ tăng bạo, xuất hiện ở trước mặt Vi Thừa Long.
Con mắt Vi Thừa Long kém chút liền không theo kịp tốc độ của Khương Phàm, trong lòng run lên nhưng vẫn là ngay lập tức kéo căng thân thể, đưa hai tay về đằng trước, chuẩn bị ngạnh kháng.
Nhưng...!một quyền này của Khương Phàm cũng không phải là hướng về phía cánh tay của hắn, mà là sượt qua người hắn, trọng quyền đánh vào bụng của hắn.
Liệt diễm nổ tung trên nắm đấm, huyết khí trùng kích, quyền sáo phát uy.
Một quyền này, lực lượng vượt qua năm mươi ngàn cân.
Vi Thừa Long la lên, thân thể bỗng nhiên bị ủi mạnh, cách mặt đất bay rớt ra ngoài, lại rơi xuống nằm rạp trên mặt đất, nửa ngày cũng chưa có đứng lên.
- Ngươi đổ! Ngươi không bò dậy nổi! Ngươi thua!!
Khương Phàm mắt lạnh nhìn Vi Thừa Long trên đất.
Tất cả mọi người trên đường trừng to mắt, một màn thể hiện này quá đặc sắc.
- Công tử!
Thị vệ Vi gia tranh thủ thời gian muốn xông tới.
- Dừng lại, đang luận võ, ai bảo các ngươi nhúng tay.
Lữ Lương Nhân quát tháo, bọn thị vệ sau lưng cũng đồng loạt tiến về phía trước một bước.
Vi Thừa Long gắt gao ôm lấy bụng, hai mắt trừng trừng, khí huyết không khoái, miệng há lại giương một hồi lâu mới phát ra âm thanh:
- Ta...!Ta còn có thể đứng lên được...!
- Lại phải chơi xấu?
- Ta có thể...!
Vi Thừa Long run rẩy chống thân thể lên, nhưng trong bụng lại như dời sông lấp biển, đau đớn, khó chịu không nói ra được.
Hắn thực sự có chút không chịu nổi.
- Hắn đây vẫn không tính là chơi xấu?
- Hai lần!
Khương Phàm hô to với xung quanh.
- Chơi xấu! Chơi xấu!
- Cái thứ không biết xấu hổ!
Người của Nạp Lan gia lập tức kêu gào.
- Gào cái gì? Công tử chúng ta liền lập tức đứng lên!!
Người của Vi gia giận dữ mắng mỏ.
Đám người ở hai bên đường phố đều hai mặt nhìn nhau, đây là luận võ đứng đắn sao?
Cảm giác là lạ.
- Một quyền này, cũng không tính?
Khương Phàm ngồi xổm ở trước mặt Vi Thừa Long:
- Ngươi ăn viên thuốc, chúng ta lần nữa tới?
Vi Thừa Long lập tức từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược, há miệng nuốt vào, lúc này mới thở phào, đã ngừng lại đau đớn cuồn cuộn trong bụng.
- Lại đến!! Một lần cuối cùng!!
- Ngươi chỉ cần không đứng dậy được, coi như ta thắng!!
Khương Phàm lui đến mười mét bên ngoài.
- Đồ hỗn trướng.
Vi Thừa Long lau đi nước bọt nơi khóe miệng, hít sâu một ngụm khí lạnh, triển khai tư thế căm tức nhìn Khương Phàm.
- Chỉ cần không phải ngã xuống đất không dậy nổi, không coi là thắng.
Đến, lại đến.
Khương Phàm lung lay bả vai, tiếp cận Vi Thừa Long:
- Đừng có lại ăn vạ, một quyền này, phân thắng thua.
Không ai chơi xấu, là ngươi không nói rõ ràng.
Vi Thừa Long kích hoạt linh văn lên, linh lực trùng kích y phục.
Đường vân mặt ngoài y phục giống như đang sống lại, lưu động tại các nơi, phóng xuất ra cuồn cuộn khí tức, đem hắn bảo vệ vô cùng triệt để.
- Đến đây!!
Vi Thừa Long gào lớn một tiếng, đồng thời Khương Phàm nơi đó cũng lao tới.
Ầm ầm!
Liệt diễm phun trào toàn thân lao thẳng đến phía Vi Thừa Long.
Ngay tại lúc Vi Thừa Long chuẩn bị ngạnh kháng, trong chốc lát, liệt diễm dưới chân Khương Phàm nổ tung, đẩy hắn bay lên trời cao.
Khương Phàm bay lên nhanh chóng xoay chuyển, rơi xuống bên cạnh Vi Thừa Long.
- Ngươi… cái này không được...!
Vi Thừa Long vừa muốn la lên.
Nắm đấm Khương Phàm bạo tạc đánh thẳng đến đầu Vi Thừa Long.
m thanh trầm đục!
Khương Phàm đánh trọng quyền vào bên trên y phục đang tỏa ra tia sáng.
Y phục lập tức nổ lên, Khương Phàm cưỡng ép chống cự lại trùng kích.
Nhưng, nơi này dù sao cũng là vị trí đầu, không có y phục ngăn đón, chỉ có thể dùng cường quang hộ thể chống cự.
Khương Phàm kích thích nắm đấm phát uy quyền sáo, chấn vỡ tia sáng, rắn rắn chắc chắc đánh vào trên đầu Vi Thừa Long
Vi Thừa Long chỉ cảm thấy đầu ông ông một tiếng, một cỗ ý thức trùng kích đau đớn giống như muốn nổ tung, trời đất quay cuồng, một vùng tăm tối.
Toàn trường lần nữa yên tĩnh.
Dưới ánh mắt quái dị của tất cả mọi người, Vi Thừa Long xoay một vòng ở tại chỗ, sau đó đập xuống đất.
Choáng!!
- Đây xem như ngã xuống đất không dậy nổi chưa?
- Ta thắng!! Ngươi, thuộc về ta!!
Khương Phàm đưa một tay bóp lấy cổ Vi Thừa Long, nhấc lên.
- Buông xuống!!
- Buông công tử chúng ta xuống!
Bọn thị vệ Vi gia nhao nhao gầm thét, phụ mẫu nó, đây là chuyện gì?!
Đã nói một quyền đổi một quyền mà?
Làm sao lại biến thành hỗn đản này dùng ba quyền đánh ngất công tử của bọn hắn.
Đây là công bằng quyết đấu gì, càng xem càng giống như đang trêu đùa!
- Nhiều người như vậy làm chứng, đừng có đùa.
Hắn, là của ta!!
Khương Phàm kéo lấy Vi Thừa Long đi ra, bọn thị vệ Nạp Lan gia lập tức vây quanh tới, cảnh giác người Vi gia.
- Ta chỉ làm chuyện có nắm chắc.
Thu thập loại rác rưởi này, ta rất am hiểu.
Xử lý như thế nào, cứ theo cô nói.
Khương Phàm đem Vi Thừa Long đưa đến bên cạnh Nạp Lan Thanh Lạc.
Trong lòng Nạp Lan Thanh Lạc đã hết giận một chút:
- Thả đi, nhục nhã hắn cũng coi như xong, dù sao hắn cũng là nhi tử Vi Thiên Quân.
- Thả hắn? Chờ hắn tới giết ta, rồi hại cô?
- Giữ lại không được.
- Ngươi không xuống tay được, để ta.
Khương Phàm đột nhiên túm lấy đao của một vị thị vệ bên cạnh, bổ vào trên vai Vi Thừa Long.
Phốc phốc!
Huyết thủy vẩy ra.
Một cánh tay rơi xuống đất.
Vi Thừa Long run rẩy mấy lần, vì đau mà tỉnh lại.
Đám người trên đường dài thì hít một ngụm khí lạnh.
Làm thật sao?
Không thả mà chặt thật!
- Tên hổn đản ngươi...!
Người của Vi gia gầm thét, mắt đỏ lên liền muốn xông lại.
- Đều cút trở về cho ta, ai dám lại đi tới phía trước, ta ở ngay trước mặt các ngươi bổ hắn.
Nhớ kỹ, hắn là của ta, ta muốn giết liền giết, muốn phế liền phế.
Nếu như ta là các ngươi, sẽ lập tức nghĩ biện pháp làm sao cầu xin ta tha thứ, làm sao chuộc người.
Mà không phải ở chỗ này sủa inh ỏi.
- Chúng ta đi thôi!
Khương Phàm bắt lấy chân Vi Thừa Long, kéo người rời khỏi.
Bọn người Lữ Lương Nhân âm thầm hít một hơi, đủ hung ác.
Đám người oanh động!
Không hổ là Sát Lục Chi Hỏa, trong lòng lộ ra rõ huyết tính.
May mắn là thân mặc bạch bào của Luyện Đan sư, nếu không đây chính là một con dã thú..