- Tiểu tử, nơi này không có chuyện của ngươi.
Biến sang một bên chơi bùn đi.
Vi Thừa Long sắc mặt âm trầm tiếp cận Khương Phàm.
Người của Kỳ Thiên điện cũng từ bên trong đi tới, nhưng quan sát ở lại phía xa, đều không có tới gần.
Sở Uyên cùng Lục Tử Ngâm trao đổi ánh mắt, lộ ra bộ dáng tươi cười.
Tới quá đúng lúc.
Náo đi, thỏa thích náo đi.
- Đệ đệ ngươi đã bị thiến, nếu như ngươi không muốn cũng bị phế đi, liền ngoan ngoãn tránh ra, đừng để Vi gia tuyệt hậu.
Khương Phàm ngăn ở trước mặt Nạp Lan Thanh Lạc, giằng co với Vi Thừa Long.
Giờ khắc này, Nạp Lan Thanh Lạc bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái không nói được.
Bởi vì đại ca chỉ vì cái trước mắt, chuyên chú cho thương hội, chưa từng xem nàng như muội muội.
Tam đệ lại là phế nhân, không hay ra ngoài.
Những năm gần đây, vẫn luôn là chính nàng ứng phó khiêu khích cùng chất vấn ở bên ngoài.
Nhưng bây giờ, lại có người thay nàng ngăn tại phía trước.
Cảm giác này...!
- Chờ một chút! Ngươi chính là tên Nạp Lan Thanh Diệu kia? Cái gì...!Cái gì Sát Lục Chi Hỏa?
Vi Thừ Long trên dưới dò xét Khương Phàm, lạnh lùng cười:
- Là một Sát Lục Chi Hỏa, không tu luyện võ pháp, vậy mà lại luyện đan? Ta thấy ngươi mới là kẻ không mang đầu ra ngoài.
- Ta luyện đan, càng tu võ.
Ngươi có dám thử một chút hay không?
Khương Phàm kích thích Vi Thừa Long.
- Làm sao thử?
- Ngay ở chỗ này so tài, ta thua, tỷ tỷ của ta thuộc về ngươi, tùy ngươi dùng như thế nào.
- Ngươi...!
Nạp Lan Thanh Lạc vừa muốn cảm động lại bị một câu của hắn tưới đến toàn thân rét run.
Khương Phàm nhìn chằm chằm Vi Thừa Long:
- Nhưng nếu như ta thắng, ngươi cũng thuộc về ta, dùng như thế nào, tùy ta.
Ngươi có tiếp hay không?
Vi Thừa Long quan sát tỉ mỉ tên Nạp Lan Thanh Diệu này.
- Ngươi cảnh giới gì?
- Linh Nguyên cảnh, nhị trọng thiên.
- Đan dược tích tụ ra tới?
Vi Thừa Long hừ lạnh.
Còn trẻ như vậy, vừa luyện đan lại vừa tu võ, cảnh giới không thể nào biến đổi nhanh như vậy, trừ phi là Nạp Lan gia quanh năm nhét đan dược vào miệng hắn.
- Ta thấy cảnh giới của ngươi là tam trọng thiên, so hay không so?
Khương Phàm có thể cảm giác được khí tức của Vi Thừa Long vượt qua hắn, tuy nhiên đẳng cấp linh văn cũng không cao.
- Làm sao so pháp?
Vi Thừa Long là người trong nhà rất rõ ràng chuyện nhà mình, hắn đúng là ăn đan dược chất đống.
- Nơi này là bên ngoài đại hội Đan Tông, lại có Thường Lăng Tông Sư trông coi, không thích hợp huyên náo quá thô lỗ.
Như vậy đi, ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một quyền.
Ai đánh ngã ai trước tiên liền thắng.
Khương Phàm nắm chặt nắm đấm lung lay.
- Ha ha...!
Vi Thừa Long cười to, nhìn về hướng Kỳ Thiên điện nơi đó.
Sở Uyên khẽ gật đầu, ý là cứ tới.
Ngươi tam trọng thiên, hắn nhị trọng thiên, ngươi sẽ thắng!
Vi Thừa Long được Sở Uyên ra hiệu.
- Như ngươi mong muốn.
Lục Tử Ngâm cùng Đinh Linh Lung đều quan sát đến Khương Phàm, muốn nhìn tạo nghệ võ pháp của tên Sát Lục Chi Hỏa này một chút.
- Ngươi có nắm chắc?
Nạp Lan Thanh Lạc bắt lấy cánh tay Khương Phàm, mặc dù đối với thực lực Khương Phàm có chút lòng tin, nhưng vẫn là rất khẩn trương, cái này dù sao cũng là quan hệ tới vận mạng của mình.
- Yên tâm đi.
- Ta không yên lòng!! Đàn ông các ngươi không có ai tốt!
Nạp Lan Thanh Lạc rất giận và buồn bực, đều xem nàng như hàng hóa.
Khương Phàm đi đến trên đường dài.
Hai bên chủ động phân ra một đường trống.
- Tất cả mọi người làm chứng, ta nếu là thắng, Nạp Lan Thanh Lạc chính là của ta.
Vi Thừa Long hướng hai bên hô to, nơi này có Kỳ Thiên điện, có Đan quốc, chỉ cần thắng, ai cũng không ngăn được hắn mang Nạp Lan Thanh Lạc đi.
Hắn muốn vào
hôm nay liền để tiện nhân kia sống không bằng chết.
Đám người hai bên càng tụ càng nhiều, lặng lẽ nghị luận.
- Ngươi không biết xấu hổ, ngươi tới trước.
Khương Phàm hoạt động bả vai, hướng Vi Thừa Long đưa ra lời mời.
Vi Thừa Long sầm mặt lại.
- Cảnh giới ngươi thấp, ta để cho ngươi tới trước.
- Tốt!! Ta tới trước!!
Khương Phàm dùng sức nắm chặt nắm đấm, lộ ra một tia cười lạnh.
Vi Thừa Long nói ra liền hối hận.
Tuy nhiên, bộ y phục trên người hắn đây là bộ áo giáp mềm (nhuyễn giáp) vô cùng trân quý, ngực cũng treo thêm Bảo khí, chống cự nắm đấm của một tên Luyện Đan sư nhu nhược là dễ như trở bàn tay.
- Quyền đầu tiên!!
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn liệt diễm hội tụ đến cánh tay phải, hắn hét lớn một tiếng, vọt tới phía Vi Thừa Long.
Vi Thừa Long đứng vững vàng, hai tay giao nhau ở trước ngực, không có kích hoạt linh văn, mà là lấy linh lực kích thích ống tay áo.
Mặt ngoài ống tay áo lập tức hiện ra đường vân dày đặc, giống như là mai rùa.
- Hắn có hộ giáp!!
Nạp Lan Thanh Lạc kêu lên sợ hãi, thế thì còn đánh như thế nào?
Khương Phàm lao tới đối diện, nắm đấm đánh thẳng về phía hai tay Vi Thừa Long.
- Đến đây, đồ ngu xuẩn.
Vi Thừa Long rống to, ống tay áo phần phật, đường vân phát sáng phát ra khí tức nặng nề.
Khương Phàm oanh kích trọng quyền, liệt diễm huyết sắc quấn quanh nắm đấm, trong một cái chớp mắt này, hắn kích hoạt huyết khí toàn thân, trùng kích nơi quyền đầu phải, quyền sáo thức tỉnh, giao hòa cùng huyết nhục.
Bành!!
Nắm đấm đập ầm ầm trên cánh tay Vi Thừa Long.
Mặc dù bị khí tức hùng hồn chống đỡ nhưng vẫn đè ép cánh tay đánh vào ngực Vi Thừa Long.
Vi Thừa Long tuyệt đối không nghĩ đến cái nắm đấm nho nhỏ này vậy mà có lực bộc phát cường đại như vậy, thân hình thoắt một cái liền bất ổn, ngửa mặt lộn ra ngoài, đập ầm ầm trên mặt đất, lăn ba vòng liên tiếp.
- Đổ!!
Khương Phàm nhàn nhạt một câu, toàn trường yên tĩnh.
- Tốt!!
Nạp Lan Thanh Lạc kích động đến đỏ cả mặt lên, dứt khoát như vậy sao?
Quá đẹp rồi!!
- Không tính! Đây không tính!!
Vi Thừa Long đột nhiên luồn lên đến, chỉ vào Khương Phàm gầm thét.
- Không tính ngã xuống đất? Ngươi coi ta mù sao? Ngươi coi tất cả mọi người ở nơi này mù sao?
Khương Phàm hừ lạnh.
Vi Thừa Long ngụy biện nói:
- Ta nói ngã xuống đất, là ngã trên mặt đất không bò dậy nổi.
Khương Phàm nhíu mày:
- Ngươi đây là đang chơi xấu.
Vi Thừa Long vung lấy hai tay, oán hận nói:
- Vậy ý của ngươi là, một quyền này không tính?
- Đương nhiên không tính!!
- Tốt, da mặt ngươi dày, ngươi nói không tính thì coi như không tính.
Vậy ta liền lại bắt đầu lại từ đầu.
- Tới phiên ta!
Vi Thừa Long cắn răng, xem ta đánh chết ngươi như thế nào.
Khương Phàm nói:
- Ngươi cũng nói, một quyền này không tính.
- Không tính, không tính.
- Vậy tới lần nữa.
Đám người xung quanh lập tức ồn ào.
Khóe mắt Vi Thừa Long kéo ra.
- Vậy liền tới lần nữa..