Đan Đại Chí Tôn

Chương 279: 279: Vừa Nhìn Là Làm Liền Sao





Huyết Ngục cũng phân tán ở chỗ này, chỉ là, thân là người gia tộc khác, bọn hắn không có quá lộ liễu, đều rất điệu thấp tập hợp một chỗ.

Nạp Lan Thanh Xuyên đứng ở đằng xa, càng xem càng kỳ quái.

Đúng là bầy quái nhân, mà sát khí quá mãnh liệt, cách rất xa đều có thể cảm nhận được.

Đến cùng là ai tới?
Lúc này, cửa mật thất rộng mở.

- Chúng ta tới thành Hoàng Phủ nhìn trước.

Một mình Khương Phàm ở đó, chúng ta không yên lòng.

Khương Hồng Võ mang theo mặt nạ, che lại áo choàng, cùng Nạp Lan Sóc tạm biệt.

- Cũng thay ta chiếu cố cho Nạp Lan Thanh Lạc.

Nạp Lan Sóc chắp tay tiễn biệt, hắn bây giờ cần nhất chính là lực hấp dẫn chú ý chỗ đó.

Nơi đó hấp dẫn chú ý càng nhiều, áp lực nơi này càng nhỏ.

- Khương Hồng Võ?
Nạp Lan Thanh Xuyên gần như không dám tin tưởng con mắt mình, che miệng lại kém chút kêu ra.

Cái kia….

phụ mẫu nó, đó không phải là Khương Hồng Võ sao?
Sau sự kiện tại thành Khôi Binh, hoàng thất phát lệnh đuổi bắt tại hướng Tây Cương, chân dung Khương Hồng Võ bay đầy trời.

Hắn lúc ấy còn dẫn người truy tra qua.

- Chính là Khương Hồng Võ, không sai được!

Nạp Lan Thanh Xuyên càng nghĩ càng cảm giác sợ, phụ thân liên hệ Khương Hồng Võ làm gì?
Chẳng lẽ, muốn chạy trốn khỏi Tây Cương?
Điên rồi!!
Nạp Lan Thanh Xuyên toàn thân ớn lạnh, sau khi lui về phía sau mấy bước quay người chạy nhanh.

Nơi này có Khương Hồng Võ.

Vậy cái tên gọi là nghĩa tử đột nhiên xuất hiện kia là ai?
Chẳng lẽ là...!
Nạp Lan Thanh Xuyên nghĩ đến một người, vừa sợ vừa giận.

- Lão già, ngươi điên cứ điên, đừng lôi kéo gia tộc chôn cùng.

Nạp Lan Thanh Xuyên gầm nhẹ trong lòng, tuyệt đối không thể để phụ thân làm loại chuyện ngu xuẩn này, này sẽ tống táng gia tộc Nạp Lan.

Thế nhưng, vừa di chuyển qua chỗ ngoặt, phía trước đột nhiên xuất hiện một người.

- Thanh Cảnh?
Nạp Lan Thanh Xuyên giật nảy mình.

Nạp Lan Thanh Cảnh đang ngồi trên xe lăn, trong ngực ôm một con mèo con màu tím, ôn nhu vuốt ve.

- Đại ca, ngươi muốn đi đâu?
- Ngươi làm sao lại ở này? Cút ngay!!
Nạp Lan Thanh Xuyên kéo váy, lạnh lùng quát tháo.

- Đại ca, trở về đi, thành thành thật thật mà đợi.

Nạp Lan Thanh Cảnh không có ngẩng đầu, chỉ yên lặng nhẹ vỗ về mèo con màu tím.

- Đến phiên ngươi tới khuyên ta rồi? Cút ngay.

Còn nữa, nếu ngươi dám nói tin này cho bất cứ kẻ nào, sau khi ta trở về sẽ giết tên phế vật ngươi.

Nạp Lan Thanh Xuyên hung tợn cảnh cáo.

Nạp Lan Thanh Cảnh thở phào một hơi, hai mắt nhắm nghiền.

- Rất tốt, nhắm mắt lại, cái gì cũng không thấy.

Nạp Lan Thanh Xuyên hừ một tiếng, liền muốn rời khỏi, nhưng vừa cất bước tới phía trước, mèo con trên người Nạp Lan Thanh Cảnh đột nhiên đứng dậy.

Một cỗ sát khí cuồn cuộn dâng lên, mèo con màu tím tăng vọt mười mấy lần, giống như một con ác thú kinh khủng, nhào về phía Nạp Lan Thanh Xuyên.

- Đây là thứ gì!
Nạp Lan Thanh Xuyên còn chưa kịp sợ hãi kêu lên, mèo con đã dữ tợn mở miệng ra to như chậu máu, đem hắn nuốt xuống.

Răng nanh khép kín, huyết thủy bắn tung toé!
Bên trong tổ từ Nạp Lan gia.

Nạp Lan Thanh Cảnh đẩy xe lăn ra ngồi liệt trên mặt đất.

- Trưởng tử phản bội gia tộc.

Đệ đệ tàn sát huynh trưởng.

Nạp Lan Thanh Cảnh thì thào nói nhỏ, hai mắt đẫm lệ, đôi mắt mông lung.


- Tiên tổ a, chúng ta...!Đây là một tổ súc sinh sao?
Thân hình Nạp Lan Thanh Cảnh gầy gò run nhè nhẹ, cúi đầu thật sâu với bài vị tổ từ bên trong.

- Xin tiên tổ lấy đi của ta mười năm tuổi thọ.

Vì tội nghiệt gia tộc...!Chuộc tội!! Xin tiên tổ vì ta mở phong ấn, khởi động lại thánh văn! Vì gia tộc, độ kiếp nạn này!
Tây Cương đại tuyển ngày đầu tiên, tổng cộng có hai mươi sáu vị Luyện Đan sư thuận lợi thông qua.

Trong đó sáu mươi mốt người được hai lần cơ hội.

Ngày thứ hai, sáu mươi mốt người lần nữa lên đài, luyện chế lại Chung Nhũ Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan.

Ba mươi người thuận lợi thành công, còn lại đào thải.

Ngày thứ ba, năm mươi sáu vị thiếu niên Luyện Đan sư quay về tế đàn, sau khi trời sáng Khương Phàm cũng đến nơi đây.

- Trước mặt mỗi người đều là ba mươi loại dược thảo, số lượng đều có khác biệt.

Hôm nay khảo hạch với các ngươi chính là tự do phát huy.

Ngươi có thể luyện chế đan dược tam phẩm, cũng có thể luyện chế đan dược nhị phẩm.

Chúng ta sẽ căn cứ phẩm chất đan dược và số lượng cuối cùng, bình chọn ra ba mươi vị trí.

Ba mươi vị trí này sẽ đại biểu Tây Cương đến Đan quốc tham gia khảo hạch cuối cùng.

Thường Lăng tự mình tuyên bố quy tắc vòng thứ hai.

Loại khảo nghiệm tự do phát huy này có thể hiểu rõ Luyện Đan sư đối với các loại đan dược có nắm bắt, hiểu biết và có thể luyện chế số lượng đan dược như thế nào nhất.

Mà số lượng chủng loại dược thảo để trước mặt mỗi người đều hoàn toàn khác biệt.

Bình thường, ai khống chế đan thuật càng nhiều, ai có thể thuần thục luyện chế đan dược hơn thì càng có thể thuận lợi thắng được.

Khương Phàm đi đến phía trước, nhìn dược liệu rực rỡ muôn màu, hai mắt đen thui.

- Đan Hoàng? Luyện cái gì?
Khương Phàm chỉ có thể xin giúp đỡ linh hồn Đan Hoàng.

Trong ý thức Khương Phàm truyền ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.


- Ngươi đây là gian lận.

Đồng ý với ta, có thời gian rảnh thì nghiên cứu Đan Hoàng Cổ Kinh nhiều một chút.

Linh hồn Đan Hoàng cảm giác tiểu tử này là đem luyện đan làm nghề phụ, không chỉ có không tôn trọng, còn không có tâm.

- Nhất định nhất định.

Khương Phàm nhìn một đống linh thảo, có chút đau đầu, những thứ này ngay cả tên đều gọi không ra, còn luyện đan cái gì.

- Những dược liệu này có thể luyện chín loại nhị phẩm đan dược, đây là lợi dụng toàn diện nhất.

Cũng có thể luyện chế một viên đan dược tam phẩm, cộng thêm ba viên đan dược nhị phẩm.

Còn có thể luyện hai viên đan dược tam phẩm! Còn lại, cũng có thể có được mấy khỏa nhất phẩm.

Linh hồn Đan Hoàng tinh thông đan thuật thiên hạ, rất nhanh đã trả lời cho Khương Phàm biết.

- Ta luyện đan dược tam phẩm đi.

Khương Phàm ngồi vào trước đỉnh lô, dựa theo linh hồn Đan Hoàng chỉ dẫn luyện chế đan dược.

Chỉ có chín vị Luyện Đan sư bị gọi tên đều đi đến đài cao, nhưng không có ai vội vã luyện đan.

Tất cả đều đang đợi tên thánh văn này kết thúc.

Bọn hắn cũng không muốn lại bị ảnh hưởng.

- Bây giờ liền bắt đầu rồi?
Chín vị thiếu niên Luyện Đan sư hai mặt nhìn nhau..