Mới vừa vào đến, chói Tài Quyết Hoàng Kiếm tuyệt thế sáng đã liền đâm vào đôi mắt Ngu Chính Uyên, đầy trời đều là vết kiếm xiềng xích, càng là mang đến uy áp kinh khủng tràn ngập đất trời, như là có thể tuyên án sinh tử của hắn trong nháy mắt.
Trong thoáng chốc, thậm chí bên tai hắn còn nghe được một loại nỉ non của linh hồn nào đó, đại đạo lưu chuyển âm thanh.
- Tài Quyết Hoàng Kiếm!
Ngu Chính Uyên liếc mắt một cái đã nhận ra Chuẩn Thần khí uy chấn Thiên Khải cùng Thương Huyền này, trong lòng không khỏi hung hăng co rụt lại.
- Ngu Chính Uyên, ha ha, Khương Phàm không xử bạc với ngươi nhỉ, lại đẩy ngươi lên cảnh giới Thánh Vương!
Bùi Vạn Đỉnh cười lạnh, ánh mắt đặc biệt lạnh lẽo.
Trên vị trí địa lý, Hỗn Độn Tử Phủ xen vào giữa Trung Vực cùng Tây Bộ, có qua lại cùng Quang Mang Thần Điện bọn hắn, hắn cũng chú ý qua tộc trưởng đương đại này, chỉ là không nghĩ tới có một ngày, Hỗn Độn Tử Phủ lại đứng ở mặt đối lập với bọn hắn, còn dám giơ lên trọng chùy đối với bọn hắn.
- Cuộc chiến tại Thiên Trụ sơn, ta đã là Thánh Vương. Rất đáng tiếc, ngươi không ở đó, nếu không... chỉ sợ ngươi không về được!
Ngu Chính Uyên cường thế giằng co, chiến khu trăm mét càng tản ra uy lực và năng lượng kinh khủng, giống như là tiên dân Hoang Cổ, có thể xé nát thiên địa, rung chuyển càn khôn.
Vẻ mặt Bùi Vạn Đỉnh đột nhiên lạnh lại:
- Ngươi nên thấy may mắn khi ta không ở đó, nếu không đã sớm đồ thứ không biết sống chết các ngươi đây rồi!
Âu Dương Dật Phong cũng lạnh lùng hỏi:
- Ngu Thái Bình, còn tốt chứ?
Ánh mắt Ngu Chính Uyên ngưng lại, gương mặt co rúm, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chết dưới kiếm Thần Tôn các ngươi.
Âu Dương Dật Phong nghe được tin tức này, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Đáng tiếc, thật vất vả mới tiến tới được Thánh Hoàng, còn không có thể nghiệm mấy ngày đã chết! Đây là ý trời, Hỗn Độn Chiến tộc các ngươi không thể lại xuất hiện Thánh Hoàng! Đi theo Khương Phàm đối kháng Thương Huyền, càng là một con đường chết!
Bùi Vạn Đỉnh cùng Âu Dương Huyết Luật cũng thở phào, nếu Ngu Chính Uyên nói Ngu Thái Bình chết rồi, vậy thì đã chết thật, bọn gia hỏa cao ngạo này sẽ không lấy sinh tử của lão tổ ra đùa giỡn.
Vậy thì, xác thực Sí Thiên giới tổn thất Thánh Vương Thánh Hoàng rất nặng, Địa Ma Thụ và Minh Hoàng chặn đánh Thần Tôn kia hẳn là cũng chết rồi.
Ngu Chính Uyên lạnh lẽo đáp lễ:
- Thần Tôn các ngươi đâu? Bị tạc chết rồi sao? Khẳng định chết! Lúc ấy hắn đều bị Khương Phàm giết chỉ còn nửa người, Cửu Thiên Thần Tôn tự bạo một trận, không chết thì thật không có thiên lý!
- Để cho ngươi thất vọng rồi, Thần Tôn của chúng ta còn sống! Không chỉ còn sống, mà còn đang khôi phục!
- Trận tự bạo kia của Cửu Thiên Thần Tôn xác thực rất đột nhiên, nhưng hắn chết không có chút ý nghĩa nào cả!
- Tru Thiên Thần Tôn đang khôi phục, Thần Tôn của chúng ta cũng đang khôi phục. Ha ha, không phải hắn không đủ mạnh, mà là Cửu Thiên Thần Giáo mấy ngàn năm căn bản không biết Chí Tôn Hoàng Đạo vài vạn năm chúng ta đến cuối cùng là có nội tình mạnh bao nhiêu!
Giọng Âu Dương Dật Phong cao vút, biểu thị rõ thái độ kiêu ngạo.
Bọn người Bùi Vạn Đỉnh cũng ngẩn đầu lên, Thần Tôn mượn nhờ Quang Minh Thần Kiếm bảo trụ hồn phách, lại mượn nhờ Thần Nguyên sắp tái tạo thân thể, trong lòng bọn họ tràn đầy tự hào và lực lượng.
Mặc dù vận dụng Thần Nguyên quá tiếc nuối, nhưng lắng đọng mấy vạn năm, không phải là vì thời khắc sinh tử như thế này sao?
Bọn hắn vui mừng, tâm tình Ngu Chính Uyên lại chìm xuống dưới, Đại Quang Mang Thần Tôn còn sống thật?
Hắn làm thế nào mà có thể còn sốn!
Bên ngoài pháp trận, Đại Tặc nhìn thấy Ngu Chính Uyên gợi chuyện đúng hạn thì nó cũng đã bắt đầu tới gần con đường cửa Bắc.
Âu Dương Dật Phong liếc mắt nhìn Âu Dương Vân Quyệt bị chộp trong tay Ngu Chính Uyên, lạnh lùng nói:
- Ta đã tấu bẩm Thần Tôn mục đích của ngươi tới đây, Thần Tôn đồng ý gặp ngươi. Nhưng, ngươi phải để cho ta tin tưởng lời ngươi nói trước.
- Ngươi nói Tinh Thạch Ký Ức?
Ngu Chính Uyên vung tay ném Âu Dương Vân Quyệt ra mấy trăm mét, trên tay lật ra ba viên Tinh Thạch Ký Ức cực lớn.
Viên đầu tiên nở rộ lên hào quang óng ánh, đương nhiên đó là hình ảnh Tinh Thần Thánh Vương của Thái Cổ Thần Miếu - Diệp Vô Ưu đang há mồm nói chuyện, thanh âm cũng không phải là quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nghe được chuyện hắn nói về ước định của Đế tộc.
- Đủ rồi!!
Âu Dương Dật Phong tranh thủ thời gian chặn ngang, chỉ nghe được một câu phía trước thì đã biết đó là thật.
Sắc mặt bọn người Bùi Vạn Đỉnh âm trầm, Thái Cổ Thần Miếu đáng chết, bình thường tự cho là thanh cao, vậy mà thời khắc mấu chốt lại không có cốt khí như thế!!
- Còn gì nữa không!
Ngu Chính Uyên lại lật ra viên Tinh Thạch Ký Ức thứ hai, ánh sáng nở rộ, hình ảnh dần dần rõ ràng, là Âu Dương Vân Quyệt máu me khắp người nằm nhoài trên tảng đá thấm máu tươi của mình viết cái gì đó.
Số lượng lớn ánh mắt hung tợn chuyển hướng tới phía Âu Dương Vân Quyệt.
Âu Dương Vân Quyệt bi phẫn nói:
- Bọn hắn bảo ta viết tên!! Nói viết tên thì có thể thả ta đi!!
Ngu Chính Uyên bổ sung một câu:
- Là bảo ngươi viết tên tất cả người của Quang Mang Thần Điện, cùng với vũ khí, tính cách của tất cả để chung ta hiểu chỗ nhược điểm.
Bọn người Âu Dương Dật Phong nhíu mày.
Âu Dương Vân Quyệt tranh thủ thời gian giải thích:
- Ta... Ta... Không có viết thật, ta cũng chỉ là biên ra thôi!
Ngu Chính Uyên nói:
- Bất kể có phải là Âu Dương Vân Quyệt viết hay không, chỉ cần chúng ta dùng viên Tinh Thạch Ký Ức thứ hai cùng viên thứ ba chiêu cáo thiên hạ, kẻ cầm đầu của trận mật ước với Đế tộc này sẽ lập tức bị Thương Huyền nhận định là Quang Mang Thần Điện các ngươi làm. Ánh sáng biểu tượng cho Đại Quang Mang Thần Điện, sẽ biến thành đối tượng để chúng sinh lăng mạ, hình tượng mà liệt tổ liệt tông các ngươi gầy dựng vài vạn năm qua sẽ triệt để hủy ở trên tay các ngươi.
Âu Dương Dật Phong dùng sức nắm chặt nắm đấm, hận không thể một quyền nện chết Âu Dương Vân Quyệt.
Bùi Vạn Đỉnh và đám người cũng đều u ám sắc mặt, một chiêu này quá độc ác, rõ ràng là Xích Thiên Thần Triều tác hợp tạo nên đế ước, nhưng bên trên Tinh Thạch Ký Ức lạirõ ràng chính là trưởng lão của bọn họ.