Đan Đại Chí Tôn

Chương 2330: Đau Đớn Ở Trong Lòng




 

 Đan Hoàng rất hài lòng đối với bộ thân thể này, nhất là vấn đề linh văn, trước đó còn lo lắng có thể thức tỉnh linh văn kiếp trước hay không, có thể trọng chưởng Tử Vi thần viêm hay không, không nghĩ tới trong quá trình dung hợp liền hoàn thành. 

 - Ta thấy cảnh giới của ngài có chút phiêu hốt, giống cảnh giới Thánh Vương, còn giống như hơi bất ổn. 

 - Bây giờ còn không tính là thân thể thật sự, cần từ từ thích ứng và hoàn thiện, sau này bất luận là cảnh giới hay là linh văn đều có thể ổn định. Tình huống cụ thể, hẳn là Thánh Hoàng linh văn, cảnh giới Thánh Vương đỉnh cao. 

 Đan Hoàng trùng sinh có thể đạt tới vấn đề như vậy, trừ cùng có liên quan tới Huyết Hà Cốt Xuyên Khương Phàm chuẩn bị ra, càng quan trọng hơn là hiệu quả của siêu cấp linh túy Cửu Khiếu Thông Linh Quả này. 

 Yêu Đồng xác thực đã đưa cho hắn một món lễ lớn. 

 Khương Phàm mừng thay cho Đan Hoàng, cũng sợ hãi thán phục với hiệu quả thần kỳ của Cửu Khiếu Thông Linh Quả. 

 Tuy nhiên hắn cũng có thể hiểu, mấy chục vạn năm lắng đọng, chính là chờ đợi phóng thích toàn diện vào thời khắc này, không trực tiếp tiến đến Thánh Hoàng linh văn đều có lỗi với nó. 

 - Còn cần ta lần lượt giới thiệu cho ngài không? 

 Khương Phàm chỉ chỉ đến những người xung quanh. 

 - Không cần, ta đều thấy rõ trong ý thức của ngươi. 

 Đan Hoàng đối mặt đám người, nói: 

 - Tâm ý của các ngươi, ta đều nhận, tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, cũng đừng có câu nệ lễ phép, nên làm cái gì thì đi làm cái đó thôi, sau này lại từ từ ở chung. 

 Bọn người Kiều Vô Hối lần nữa hành lễ, nhưng đều không có sốt ruột rời khỏi, bọn hắn không chỉ là suy nghĩ nhiều nhìn vị Đan Đạo Thần Linh này, càng nghĩ đến việc hắn có thể luyện chế đan dược gì hơn. 

 Bọn người Tiêu Phượng Ngô trừng to mắt nhìn Đan Hoàng. 

 Đan Thần kiếp trước sao, đây chính là một điều hi hữu. 

 Đan Hoàng cười nhạt mà nói: 

 - Các ngươi làm tốt chuyện của mình, những cái khác giao cho ta. Ai có thể mang vui mừng cho Khương Phàm, ta có thể cho người đó vui mừng. 

 Khương Phàm phất phất tay: 

 - Đan Hoàng có rất nhiều thuật luyện đan, nhưng luyện đan cần vật liệu, cần chúng ta đi sưu tập, đi tranh thủ. Chỉ cần dược liệu đủ, không có đan dược nào chúng ta không luyện được. Ví dụ như, đan dược thăng hoa linh văn mà Tịch Nhan dùng ban đầu ở La Phù kia, chính là vật bồi táng của Đan Hoàng. 

 - Mai táng dưới đất hơn ba vạn năm, dược hiệu cơ hồ đã hao hết, nhưng vẫn đẩy Tịch Nhan từ lục phẩm lên thất phẩm. 

 Đám người trao đổi ánh mắt, không thể nghi ngờ chính là cực kỳ mong đợi câu trả lời chắc chắn này. 

 Biến đổi linh văn? 

 Lục phẩm đến Thánh phẩm? 

 Không hổ là Đan Đạo Thần Linh, đan dược có kỳ tích như thế này đều có thể luyện chế ra tới. 

 Các Luyện Đan sư của Sí Thiên giới càng kích động, thậm chí là xao động. 

 Vậy mà có thể luyện ra được đan dược như thế này? 

 Thăng hoa linh văn không thể nghi ngờ là nghịch thiên cải mệnh, bình thường là cần bảo vật tẩm bổ Thần cấp. 

 Đan Hoàng âm thầm lắc đầu, đó là tạo nghệ Đan Đạo cao nhất của hắn, dược liệu cần thiết cũng rất phức tạp. 

 Bây giờ nói cho người khác biết, dễ dàng chờ mong kéo đến quá vẹn toàn, đến lúc đó vật liệu không đủ, hắn cần phải cõng nồi. 

 - Lão tiền bối, ngài có biết gì về tình huống của Thần Tôn chúng ta không? Ngài thật có thể giúp ngài ấy kéo dài tuổi thọ sao? Vật liệu không là vấn đề, mặc kệ là cần cái gì, chúng ta đều có thể gom lại! 

 Đại trưởng lão thần giáo đi đến phía trước, buông xuống tất cả cao ngạo, ngôn ngữ tôn trọng, ánh mắt càng là chờ mong. 

 - Chờ Thần Tôn các ngươi có thời gian lại tới đây, ta tự mình kiểm tra tình huống cho hắn. 

 - Có thời gian! Bây giờ liền có thời gian! 

 Đại trưởng lão kích động đến sáng mắt lên, thi lễ một cái thật sâu, sau đó trực tiếp liền rời khỏi. 

 Khương Phàm hô to: 

 - Đừng quên nhắc nhở thần giáo các ngươi, có nguyện ý về Vĩnh Hằng Thánh Sơn đều tới nơi này. 

 Đan Hoàng lắc đầu, nói với Thường Lăng cùng các Luyện Đan sư ở trước mặt: 

 - Thân thể ta còn rất yếu, cần điều trị. Cho các ngươi hai tháng, tập hợp tất cả đến đan thuật các ngươi biết lại, đến lúc đó cùng ta nghiên cứu thảo luận. Thuận tiện các gia tộc chọn lựa tầm hai ba người, sau này phụ một tay giúp ta một chút. 

 - Vâng vâng vâng. 

 Gia chủ các nhà kích động đến liên tục gật đầu. 

 Hỗ trợ? Giúp đỡ? 

 Mặc dù không phải trực tiếp thu đồ đệ, nhưng có thể hầu ở bên cạnh, đó cũng là vinh hạnh đặc biệt. 

 Nếu như biểu hiện đột xuất, lại được coi trọng, thu đồ đệ càng là vấn đề thời gian. 

 Đám lão già các nhà này đều hận không thể tự mình hầu hạ. 

 Khương Phàm ra hiệu Thường Lăng hãy đi theo Đan Hoàng, tranh thủ là người bái sư đầu tiên. 

 Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở. 

 Chỉ cần được Đan Hoàng tán thành, sau này kỹ nghệ luyện đan của Thường Lăng khẳng định đột nhiên tăng mạnh, Đan Thánh đều là ở trong tầm tay. 

 Thường Lăng đều không lo được ngỏ ý cảm ơn cùng Khương Phàm, nàng đi mau mấy bước, đi theo. 

 Giới Chủ cũng đều không lo được những cái khác, cũng gấp bước đuổi theo. 

 Nàng là Thánh Vương Thiên phẩm linh văn, ba ngàn năm chuyển thế, linh văn càng là Hư Thiên Đỉnh đặc biệt, hẳn là có tư cách được thu làm đệ tử. 

 Nếu quả thật có thể trở thành đại đệ tử, nói không chừng có thể giữ Đan Hoàng ở lại Sí Thiên giới. 

 Lấy địa vị, luyện đan kỹ nghệ của Đan Hoàng, nhất là năng lực đặc thù của Thông Linh Quả, nói không chừng còn có thể sống năm sáu ngàn tuổi, tương lai địa vị của Sí Thiên giới khó mà đánh giá được. 

 Khương Phàm nhìn các Luyện Đan sư vội vã rời khỏi, vui mừng lại có chút buồn cười. 

 Chưa từng thấy những kẻ cao ngạo, lạnh lùng này kích động như thế, từng người con mắt đều sáng rực, trên mặt còn mang theo nụ cười. 

 Mặc kệ là lớn bao nhiêu tuổi, tinh thần đều sáng láng, bước đi như bay. 

 Đây quả thực là như người phàm gặp được Thần Linh. 

 Khương Phàm rất chờ mong Đan Hoàng có thể đều chỉ bảo tất cả các Luyện Đan sư của Sí Thiên giới, cùng nhau cố gắng, phối hợp lẫn nhau. Không còn là lấy các gia tộc làm chủ, cạnh tranh với nhau, cảnh giác lẫn nhau, trông coi chút đan thuật này của mình sợ bị gia tộc khác đánh cắp. 


 Hướng Vãn Tình cố ý từ đi qua bên cạnh Khương Phàm. 

 - Ừm? Nói cái gì... 

 Khương Phàm đang muốn há mồm hỏi, Hướng Vãn Tình đã chạy xa. 

 Bảo trọng cái gì?