Đan Đại Chí Tôn

Chương 2201: Cuộc chiến Long Tước (1)




 

 Bọn hắn bị năng lượng tác động đến, tử thương thảm trọng, nhưng mặt mũi nam tử cầm đầu lại tràn đầy chấn kinh, khó có thể tin được mà nhìn quần sơn sắp xếp trên khung trời. 

 Quen thuộc? Quá quen thuộc! 

 Sáu năm trước, Thương Huyền đại lục ở Tây Bộ bộc phát ‘cuộc chiến Đại La sơn’, dẫn phát oanh động kịch liệt, một lần trùng kích đến chiến trường Thiên Khải. 

 Hắn từng hao tổn rất nhiều để chiếm được một khối Ký Ức Tinh Thạch, nghiên cứu cẩn thận qua những trận chiến đấu kia. 

 Biểu hiện chói mắt Đại La sơn nhất lúc đó, không thể nghi ngờ chính là sơn nhạc giống như chiến binh không thể phá vỡ này. 

 Một màn trước mắt, cùng hình ảnh hắn từ nhìn thấy trên tinh cầu ký ức sao mà tương tự! 

 - Hắn là Khương Phàm? Hắn là Khương Phàm! 

 Trách không được lại lớn lối như thế! 

 Nam tử cầm đầu vừa dứt lời, ánh sáng đã ngập trời trên chiến trường nơi xa, bay thẳng trời cao, trời đất rúng động, núi lớn lay động, một con Chu Tước hoa lệ dục hỏa trùng sinh xuất hiện ở bầu trời. 

 - Tử Kim Cự Long, muốn đồ của Khương Phàm ta, xem ngươi có đủ tư cách một chút hay không trước đã! 

 Khương Phàm hóa thân thành Chu Tước, kích phát Liệt Ngục Thuật, cơ thể biến thành luyện lô lông vũ, hoa lệ đều phun trào ra uy thế phần diệt bá đạo, ánh sáng rọi khắp nơi, điên cuồng cướp đoạt năng lượng. 

 Mấy trăm dặm dãy núi lay động mãnh liệt, uy lực tự nhiên như con sông lớn đổ vào biển, lao nhanh gào thét, tề tụ về Chu Tước. 

 Chu Tước giương cánh, cường quang bạo động, giống như mặt trời đỏ va chạm sơn hà. 

 - Khương Phàm? Ngươi lại rời khỏi Thương Huyền! Quần hùng thiên hạ tìm ngươi không được, ngươi còn dám chủ động xuất hiện. Tự chui đầu vào lưới! 

 Tử Kim Cự Long chấn kinh càng cuồng nhiệt hơn, đây quả thực là vui mừng ngoài ý muốn. 

 Chỉ là đến dò xét thế giới mới, vậy mà lại có thể có cơ hội săn giết Chu Tước. 

 Nếu đã tự chui đầu vào lưới, nó liền không khách khí mà nhận lấy. 

 Huyết mạch Cự Long thức tỉnh toàn diện, thánh uy vô tận đang gào thét, kim quang cuồn cuộn, long khí tràn ngập, đều giống như hàng ngàn hàng vạn con sông lớn lao nhanh ở trên trời, thanh thế kinh người. 

 Ở ngoài ngàn dặm, dãy núi xao động, vô số Yêu thú chăm chú quan sát, số lượng lớn kẻ xông vào đều ngừng chân, cách ở rất xa ngắm nhìn chiến trường xa xôi. 

 - Long uy thật mạnh! 

 - Là Tử Kim Cự Long sao? 

 - Là ai mạo phạm Cự Long! 

 Đám người bạo động, nhao nhao chạy về đầu nguồn chiến tranh. 

 Càng là tới gần, bọn họ càng là chấn kinh, rất nhiều ánh mắt đã nhìn thấy được rõ ràng có hư ảnh một con Chu Tước giương cánh bay cao ở đằng xa. 

 Chu Tước? Trong thế giới mới lại còn có Chu Tước? 

 Ngưu bức thật! 

 Không! 

 Không đúng! 

 Từ xưa đến nay, Chu Tước cho tới bây giờ đều là đơn độc xuất hiện, tượng trưng cho huyết mạch Cầm tộc chí cao. 

 Nếu Thương Huyền có Chu Tước chuyển thế, trong thế giới mới liền không khả năng xuất hiện. 

 Nói cách khác, đó là Khương Phàm! 

 Khương Phàm đang chém giết với Cự Long?! 

 Nhưng, Khương Phàm không phải đang chinh chiến tại Thương Huyền sao, làm sao lại có thể xuất hiện ở bên ngoài hải vực mấy trăm ngàn dặm này? 

 Tên điên kia còn có tâm tư du đãng khắp thiên hạ? 

 Rống... 

 Tử Kim Cự Long xoay quanh bay lên trời, vũ động cương phong, tất cả sinh linh đều đang run rẩy. 

 Thân rồng năm vạn mét thực sự quá to lớn, cương phong được nhấc lên đều muốn vỡ vụn vùng không gian này. 

 Mặt ngoài cơ thể nó hiện ra các ký hiệu này sáng chói khấc nhau. 

 Đó là thuộc về long văn Cự Long, ẩn chứa ảo diệu vô thượng. 

 Theo huyết mạch kích phát, long văn hiển hiện, giữa đất trời như là xuất hiện Chư Thần ngâm xướng, chấn động Cửu Thiên, rung chuyển mười phương. 

 Sóng âm, long khí, cương khí, năng lượng kinh khủng lập tức che mất trời đất, thao thao bất tuyệt. 

 Phạm vi phế tích vài trăm dặm đều triệt để bạo động, hóa thành bột mịn. 

 Khương Phàm vỗ cánh bay cao, nơi cổ áo xông ra xiềng xích màu máu, hoành kích quấn quanh Thái Tổ sơn cùng Đại Sơn Thượng Cổ. 

 Trong chớp mắt, hắn cùng dãy núi hình thành cộng minh hoàn mỹ, như là hợp thành một thể. 

 Khương Phàm giương cánh hơn trăm mét, kéo lấy tám mươi hai ngọn núi lớn hoành hành khắp nơi, ngạnh kháng lấy cơn gió lốc bạo động lao thẳng đến Cự Long. 

 Ầm ầm! 

 Khương Phàm cùng Tử Kim Cự Long cuồng dã giết tới nhau. 

 Trời đang rung, đất đang động, quần hùng đang run rẩy, tất cả các cường giả đi đường đều đứng tại nửa đường, cách mấy trăm dặm nhìn đến chiến trường nơi xa. 

 Tinh huyết trong cơ thể của bọn hắn như thủy triều, bành trướng nhảy nhót, điên cuồng hội tụ đến hai mắt, con mắt dâng lên cường quang, nhìn thấu hắc ám, nhìn thấu không gian, nhìn về phía hình ảnh Chu Tước chém giết Cự Long cực kỳ rung động. 

 - Không sai, chính là Chu Tước! Đó chính là Chí Tôn vạn cầm, Chu Tước!! 

 - Phần Thiên Thần Hoàng tới thế giới mới? 

 - Phần Thiên Thần Hoàng quả nhiên đã rời khỏi Thiên Khải chiến trường! 

 Sau khi tất cả các cường giả cấp hoàng đạo đã xác định được thì hận không thể lập tức truyền tin tức đi, lại điều Thánh Vương đến săn giết Khương Phàm. 

 Nhưng, nơi này là Thần Dụ Chi Hải, cách hoàng đạo của bọn họ thực sự quá xa, chỉ là đưa tin tức ra ngoài liền muốn một đến hai tháng, mời Thánh Vương đến lại không biết phải mất bao lâu. 

 Huống chi, Khương Phàm lấy ở đâu ra can đảm khiêu chiến với Cự Long Thánh Vương cảnh? 

 Mặc dù linh văn Chu Tước của hắn rất cường hãn, nhưng đó là Cự Long, không hề yếu chút nào, thậm chí càng cường thịnh hơn Cự Long mấy phần! 

 Hắn đây rõ ràng là tự tìm đường chết! 

 Đúng lúc này... chiến trường bạo loạn đã xuất hiện kịch biến! 

 Ầm ầm! 

 Cự Long mãnh liệt đong đưa, toàn thân huy động ba ngàn chiếc vảy rồng, giống như sống sờ sờ tháo rời từ trên thân thể ra, nhiễm lấy máu tươi, khuấy động ánh sáng. 

 Nơi mạnh nhất của Tử Kim Cự Long chính là huyết nhục, càng là long lân không thể phá vỡ tử kim. 

 Vảy rồng rời khỏi cơ thể, diễn biến đẫm máu, thế như Thiên Đao cuồng kích chặt đứt tất cả núi lớn, xiềng xích, chém vỡ nát ngàn vạn hỏa vũ mà Khương Phàm nhấc lên, tràn ngập đất trời che mất Khương Phàm. 

 Khương Phàm nhanh chóng nhấc lên, nhưng vẫn bị trăm mảnh vảy rồng đánh trúng. 

 Máu me đầm đìa, toái cốt đầy trời, hai cánh vỡ nát. 


 Hai cái sừng rồng trên đầu bộc phát cường quang, khí tức túc sát mênh mông bao phủ khắp nơi, vô tận sợ hãi cùng kiềm chế đang xâm nhập không gian. 

 Cường quang trên sừng rồng đạt đến cực hạn như triệt để thay thế mặt trời, mê vụ của thế giới mới hoàn toàn bị xua tan, phạm vi mấy ngàn dặm, thậm chí hơn vạn dặm đều có thể nhìn thấu hào quang nhỏ yếu. 

 Ầm ầm!! 

 Hai cái sừng rồng giống như tuyệt thế Thần Binh đang thức tỉnh, khuấy động ba động cường đại hủy trời diệt đất, lại như là Viễn Cổ hung thú mở cái miệng rộng, phun ra nuốt vào, tất cả năng lượng điều trống không.