Đan Đại Chí Tôn

Chương 2122: Di Tích Thiên Trụ (1)




- Nếu như đào được một khối, liền thuộc về các ngươi, nếu như đào được mấy khối, liền chia đều cùng ta.

- Ngươi thề!!

- Ta nói lời giữ lời!

- Ngươi dùng Hướng Vãn Tình thề, nếu ngươi là chơi xấu, hai ngươi cả một đời không có hài tử!

- Không đào xéo đi!

- Đào!! Không nói không đào thôi!! Tính tình nóng nảy thật!

Đại Vương, Đại Tặc, tặc điểu, đều hóa thân Yêu Thể, hoan hô nhào vào biển xương mênh mông.

- Nơi này thật có thần cốt?

Hướng Vãn Tình sợ hãi thán phục trước thế giới hài cốt vô biên vô tận.

- Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tìm cho chúng nó một chút chuyện làm, không đào được coi như xong, có thể đào được liền kiếm lợi lớn. Nàng cũng tìm xem nhìn?

- Còn chàng?

- Ta nghiên cứu truyền thừa nơi này một chút.

- Chàng không bồi Đông Hoàng Như Ảnh trò chuyện sao?

- Quá lúng túng, quên đi thôi.

- Các ngươi bây giờ cũng đã xấu hổ, còn không bằng thừa cơ hội này xâm nhập giao lưu một phen.

Hướng Vãn Tình cười nói.

- Không nên không nên, Đông Hoàng Như Ảnh không giống với những cô nương khác, vẫn không cần mạo phạm.

- Tùy chàng. Dù sao nếu đổi lại là thiếp, thiếp đều là nhẫn nhịn không được dụ hoặc như vậy.

Khương Phàm nhắm chặt hai mắt, tập trung tinh lực nghiên cứu truyền thừa tại Tử Nhân không gian.

Nhưng, sau nửa ngày ngắn ngủi...

- Ha ha, thần cốt! Nơi này có thần cốt!!

- Phát! Phát!!

Một tiếng tru lên quái dị vang vọng trong biển xương mênh mông tại tầng thứ năm.

Long Cốt Cự Ngạc giống như nổi điên chạy qua tầng xương thật dày, dọn dẹp ra một mảnh hố to.


- A? Đây là cái gì?

Long Cốt Cự Ngạc kích động cứng đờ, kinh ngạc nhìn nguồn sáng trước mặt.

Vừa mới là phát giác được ánh sáng ở phía dưới, tưởng rằng chôn giấu lấy cái gọi là thần cốt, kết quả đào lại đào, vậy mà đào ra một cây bút bạch ngọc!

Cây bút bạch ngọc này lẳng lặng nằm bên trong đống xương, tỏa ra ý lạnh thấu xương, phía trước là tơ máu nhỏ xíu, ngưng tụ thành đầu bút, lúc sáng lúc tối, giống như là bấc đèn sắp dập tắt.

- Đây là cái gì?

Long Cốt Cự Ngạc mang theo thân thể to lớn dài đến trăm mét tiến tới phía trước cây bút bạch ngọc tinh xảo, giống như là đang ngó chừng 'Hạt gạo' này.

- Phát hiện bảo bối?

Khương Phàm đưa ý thức thể giáng lâm đến nơi đây.

- Không có!


Long Cốt Cự Ngạc một ngụm nuốt cây bút kia vào, ừng ực nuốt xuống.

- Ngươi ăn cái gì? Những thứ kia Không thể nào ăn bậy.

- Không ăn cái gì, đói bụng, gặm chút xương cốt.

- Thần cốt?

- Nào có thần cốt! Những xương cốt này cũng không biết đã bao nhiêu năm, đụng một cái liền vỡ thành bụi...

Long Cốt Cự Ngạc đột nhiên kéo căng, con mắt loạn chuyển, thể hiện đau đớn.

- Ngươi thế nào? Phun ra!

- Không có gì!

- Phun ra!

- Thật không có... A...

Nó hét thảm một tiếng, cây bút bạch ngọc Long Cốt Cự Ngạc nuốt vào trong bụng lại bị phun ra.

Bút tỏa ánh sáng đại thịnh, đầu bút nhấc lên huyết khí nồng đậm, mà toàn thân Long Cốt Cự Ngạc đều run rẩy, tinh thần uể oải, giống như là bệnh nặng một trận.

- Đây là Sinh Tử Bút?

Khương Phàm đại hỉ, tranh thủ thời gian cầm lên.

Vừa rồi hắn mới nghiên cứu, trong truyền thừa đề cập tới dùng Sinh Tử Bút phán sinh tử, hắn còn đang phỏng đoán có phải phải dùng năng lượng ngưng tụ Sinh Tử Bút hay không, không nghĩ tới lại có sẵn.


- Đây là thứ quỷ gì?

Long Cốt Cự Ngạc suy yếu lại khiếp sợ, thứ này lại cướp đoạt rất nhiều tinh lực cùng khí tức sinh mệnh của hắn, giống như trong lúc bất chợt đã già nua đi mấy chục tuổi.

- Sinh Tử Bút của không gian Tử Nhân, có thể người kéo tới nơi này thẩm phán sinh tử, huyết nhục vỡ vụn, độc lưu hài cốt! Hắc hắc, ngươi hẳn là may mắn khi ngươi là yêu, nếu không thì vừa rồi hẳn là có thể trực tiếp phán ngươi sống chết.

- Đại gia ngươi, ngươi cũng không có nói trong này có đồ nguy hiểm như vậy!

- Tiếp tục đào! Thứ này thuộc về ta!

Khương Phàm dùng ý thức thể đưa Sinh Tử Bút rời khỏi, hài lòng nghiên cứu.

Sinh Tử Bút, nắm chặt nó, chẳng khác nào nắm chặt quyền sinh sát tại không gian này.

Nếu xem nơi này như chiến trường, hắn chính là Chúa Tể ở chỗ này!

Trách không được đầy đất đều là bạch cốt, thì ra đám người này bị vây ở chỗ này đều bị đánh nát huyết nhục.

Nếu như không gian Tử Nhân tầng thứ năm có Sinh Tử Bút, không gian yêu ma phía trên kia thì sao?

Chẳng phải cũng có Bảo khí trấn áp tương tự!

Thông Thiên Tháp không hổ là siêu cấp Luyện Ngục của Thượng Cổ Thần Đình, không hổ là Thần Binh có thể chống đỡ được Liệp Thần Thương.

Trong ý thức Khương Phàm đang vui mừng, trong miệng lại hắc hắc vui ra tiếng.

Trong quan tài đá Đông Hoàng Như Ảnh đang yên lặng nằm đấy, tận lực để cho tâm mình không có tạp niệm, vượt qua đoạn 'Lữ trình' lúng túng này.

Nhưng bất thình lình xuất hiện một nụ 'Cười tà' để tâm cảnh nàng cố gắng giữ vững trong nháy mắt lại nổi lên gợn sóng.

- Buồn cười sao?

Đông Hoàng Như Ảnh ngữ khí bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh không còn dịu dàng như thường ngày, mà mang theo vài phần lạnh nhạt.

- Sao?

Khương Phàm hoàn hồn, kỳ quái nhìn má ngọc hoàn mỹ ở gần trước mặt.

Đông Hoàng Như Ảnh đưa đôi mắt xanh lạnh, đón đôi mắt sáng tỏ kia của Khương Phàm.

Hai người thực sự cách quá gần, sau khi mặt đối mặt đều không đủ một bàn, còn có thể hô hấp đến hơi thở của nhau.

- Cô vừa mới nói chuyện?

Khương Phàm cố gắng nâng cao cổ, tận lực để cho mình không mạo phạm đến đối phương.

Đông Hoàng Như Ảnh yên lặng nhìn nam tử trước mặt, tâm bình tĩnh biển nổi lên tầng tầng gợn sóng, thực sự không cách nào bình tĩnh được.

Nàng là từng sinh ra hiếu kỳ đối với nam tử này, nhưng chỉ như thế mà thôi, chưa từng nghĩ tới sẽ có quan hệ khác. Nàng càng không nghĩ tới cuộc đời mình lại trải qua cảnh ngộ như thế này.

Nàng rất kháng cự, kháng cự nổi lên từ sâu trong nội tâm.

Nàng thậm chí không rõ, Thần Tôn mà nàng một mực kính úy tại sao lại phải làm an bài như vậy.

Chuyện này giống như đối với Thần Tôn mà nói là rất quan trọng, đây đối với phe phái Đông Hoàng mà nói càng quan trọng hơn, nhưng duy chỉ có đối với nàng, không công bằng.

Khương Phàm nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành mỹ lệ kiều diễm, hít thở lấy mùi thơm nồng đậm, cảm nhận được nhiệt ý từ Đông Hoàng Như Ảnh, trong lúc nhất thời lại có chút hoảng hốt, trong hoảng hốt còn có chút mê say.

Không thể không thừa nhận, Đông Hoàng Như Ảnh quá đẹp, là một vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, một vẻ đẹp ưu nhã tài trí, một vẻ đẹp ôn nhuận cao quý, loại mị lực tán phát từ trong ra ngoài kia, càng có thể khuynh đảo bất kỳ nam tử nào, càng có thể làm cho tất cả nam tử sinh ra lòng hâm mộ mà nhìn lên.

Trước đó Khương Phàm rất thưởng thức nữ tử này, ở chung cũng rất tốt đẹp, không có bất kỳ tạp niệm gì.

Nhưng, giờ phút này hai người đang thật sự mặt đối mặt, cơ hồ muốn chen cùng nhau, trong thưởng thức thuần túy lại tại lúc bất tri bất giác dụ phát thêm sự xao động lạ kỳ.

Khương Phàm, dù sao cũng là một nam tử, nam tử huyết khí phương cương.

Đông Hoàng Như Ảnh, càng là một mỹ nhân tuyệt diệu đẹp đến mức để cho người ta hít thở không thông.

Cho nên... Khương Phàm nhìn một chút, toàn thân lại dần dần khô nóng, bộ vị bắt đầu khôi phục.