Đan Đại Chí Tôn

Chương 2109: Mục Tiêu, Thiên Khải




- Vạn Đạo Giáo Tôn chết rồi?

Khương Phàm sửng sốt một chút, khó có thể tin được mà nhìn Hướng Vãn Tình.

Đại Vương cùng đại tặc và tặc điểu đều trừng to mắt, há hốc mồm.

- Quả thật đã chết rồi! Địa Ma Thụ công đầu! Địa Ma Thụ hiện ra chủ thể, là đóa huyết hoa to lớn, bên trong lại dựng dục ra một con Ma thú. Ma thú giống như là Hắc Lân Cự Hổ, có được chín cái đuôi, dáng vẻ của cái đuôi so với dây leo càng đáng sợ hơn, giống như là chín con Ác Long.

- Sau khi toàn bộ dây leo khô héo, năng lượng liền hội tụ đến Ma thú, cảnh giới đạt đến vấn đề Thánh Hoàng. Đánh tới cuối cùng, Vạn Đạo Giáo Tôn vọng tưởng phá vỡ pháp trận rời khỏi, thời khắc mấu chốt là An Minh Hề hóa thân thành Ma Thụ, quấn quanh lấy Thiên Tôn Phục Ma Xử chống đỡ một kích trí mạng.

Lời Hướng Vãn Tình nói đều để Khương Phàm rất chấn động.

Hắn biết Thiên Hậu đang chỉ dẫn Địa Ma Thụ tạo nên cơ thể, ngay cả bộ dáng đều là Thiên Hậu đề nghị.

Huyền Vũ không phải Cự Quy Minh Xà sao?

Địa Ma Thụ lại là Hắc Hổ Ác Long!

Dù sao cũng là giống loài hoàn toàn mới, phải làm sao cho thật rung động.

Nhưng Khương Phàm tuyệt đối không nghĩ tới, cơ thể Địa Ma Thụ đã vậy lại còn quá gần thành hình.

Không đúng!

Hẳn là còn không có thật sự thành hình, nếu không thì cũng không phải là hấp thu năng lượng toàn thân mới hóa thân thành Thánh Hoàng, mà trực tiếp chính là Thánh Hoàng, sau khi hấp thu toàn thân năng lượng liền có thể đạt tới đỉnh phong Thánh Hoàng.

Khương Phàm vẫn còn có chút hoảng hốt, dù sao đó cũng là Vạn Đạo Giáo Tôn.

Ngàn năm trước, thời điểm khi hắn chinh chiến Thương Huyền, Vạn Đạo Thần Giáo vừa bồi dưỡng được Thánh Hoàng mới, lão Thánh Hoàng còn chưa chết, cũng đều là Lôi Phạt linh văn của Sở gia.

Một lần trước phối hợp với đỉnh phong Thánh Hoàng để bọn hắn chịu nhiều đau khổ, sau khi dùng hết thủ đoạn mới giết chết già, nhưng cho đến cuối cùng cũng đều không có giết chết đỉnh phong, cũng chính là vị Vạn Đạo Giáo Tôn ngàn năm sau này.

Không nghĩ tới trận đầu tiên với hoàng đạo, Sí Thiên giới lại giết chết hắn.

Trong này xác thực có thành phần vị lão tổ tông này chủ quan, nhưng tương tự có thể nhìn thấy được sự điên cuồng của đám người Sí Thiên giới kia.

Kiều Vô Hối vừa thống lĩnh Sí Thiên giới liền lập xuống công lao như vậy, hẳn là có thể ổn định lòng người.

- Sớm biết như thế này, ta đã liều mạng vây chết vị Thánh Vương Sở gia kia.

Khương Phàm lắc đầu, chợt phát hiện vẻ mặt sầu lo của Hướng Vãn Tình, trong lòng lộp bộp xuống.

- Xảy ra chuyện gì? Có người hi sinh rồi?

- Không có người hi sinh, nhưng bọn người Kiều Vô Hối đều nhận trọng thương, cần điều trị. Pháp trận giam cầm không gian cũng hao hết năng lượng, muốn một lần nữa thành hình, cần từ từ tích lũy tài nguyên.

- Vậy nàng đây là...

- Vạn Đạo Giáo Tôn chết! Tin tức có thể truyền đến Thiên Khải bất cứ lúc nào, Thiên Hồ Hướng gia đứng trước lựa chọn, thiếp muốn... đến Thiên Khải!

- Bây giờ?

Khương Phàm khẽ nhíu mày.

Kế hoạch của hắn là đến Thần Dụ Chi Hải, nhìn tình huống của Hải Thần đảo, bây giờ không muốn đến Thiên Khải.

Mà, muốn đến Thiên Khải cũng không phải nói vào là vào, mà là cần khởi động lại Đông Nam Thiên Môn, hoặc là vận dụng Thông Thiên Tháp.

- Vạn Đạo Giáo Tôn vừa chết, Vạn Đạo Thần Giáo chẳng khác gì là chỉ còn trên danh nghĩa, sau khi hoàng đạo trên chiến trường Thiên Khải nhận được tin tức khẳng định sẽ vây công Vạn Đạo hoàng thành. Đến lúc đó, Thiên Hồ Hướng gia hoặc là bị thảm tao vây bắt, hoặc là quy thuận Bắc Thái Đế tộc.

Tình cảm của Hướng Vãn Tình đối với gia tộc đương nhiên cao hơn đối với Vạn Đạo Thần Giáo, nơi đó mới là nhà của nàng, là nơi nàng thuộc về.

Nơi đó còn có tỷ tỷ thân yêu của nàng.

Mặc dù xúi giục rất khó, nhưng ở bên trong hệ thống Vạn Đạo Thần Giáo này, Hướng gia càng giống như tồn tại độc lập.

Bọn họ quanh năm trấn thủ Thiên Khải hoàng thành, cực ít đến làm việc phía dưới, từ trước tới giờ cũng không nhúng tay sự vụ thần giáo, chỉ có các đời Thánh Vương là phó giáo chủ trên danh nghĩa, nhưng không có phó quyền lợi của giáo chủ.

- Sau đó thì sao?

Khương Phàm nhìn Hướng Vãn Tình, thể hiện đắng chát.

Thông báo thì sao?

Hướng gia có thể rút lui toàn tộc sao?

Rút lui thì sao?

Chẳng lẽ lang thang tại Thiên Khải?

Có hắn ở đó, cũng không phải là lưu lạc, mà là đứng trước vây bắt, trốn đông trốn tây.

- Trước khi tin tức truyền đến Thiên Khải, liên hệ đến tỷ tỷ của thiếp, ai nguyện ý rời khỏi liền mang người đó rời khỏi, sau đó trước khi hoàng đạo tại Thiên Khải kịp phản ứng, trở lại hạ giới.

Hướng Vãn Tình biết rất mạo hiểm, nhưng nàng thật sự không thể nào thấy chết không cứu.

Khương Phàm cười khổ lắc đầu, lão tặc Vạn Đạo Giáo Tôn này chết còn cho hắn một vấn đề nan giải.

Trèo lên Thiên Khải sao, xúi giục hoàng đạo sao, ngẫm lại đã đau đầu.

Tuy nhiên, Hướng Vãn Tình khó có khi khẩn cầu hắn chuyện gì, hắn thực sự không tiện từ chối.

Mà nếu quả thật Thiên Hồ Hướng gia có thể quy thuận, đây chính là đỉnh cấp thực lực.

Càng quan trọng hơn là, tài nguyên rộng lượng bên trong Vạn Đạo hoàng thành!

Đụng một cái?

Mặc dù nguy hiểm, nhưng xác thực có giá trị để liều.

- Đi chuyến Cửu Tiêu Thiên, Cửu Thiên Thần Tôn có thể thay ta mở ra Thông Thiên Tháp!

Khương Phàm sâu hít một hơi, làm quyết định.

- Đi thật sao??

Đôi mắt của Hướng Vãn Tình bỗng chốc mông lung.

- Phải đi.

Khương Phàm cố gắng nở nụ cười.

- Cảm ơn chàng!

Hướng Vãn Tình ôm chặt lấy Khương Phàm, cơ thể run nhè nhẹ.

Khương Phàm nhịn không được rung động trong lòng, cứ việc hưởng dụng không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần ôm vẫn toàn thân bốc hỏa, nhất là cái mùi thơm đặc biệt kia, càng giống là tình dược, để cho người ta dâng cao chiến ý.

- A...

Đại Vương, Đại Tặc đưa một mặt hâm mộ nhìn một màn này, còn không hẹn mà cùng hạ miệng.

Thời điểm Khương Phàm chạy tới Cửu Tiêu Thiên, Sở Vũ đang đầy ngập bi phẫn phóng tới Tây Bộ Thương Huyền.

Càng là xông về phía trước, càng là bất an.

Khương Phàm làm thế nào tìm được bọn hắn?

Khương Phàm lại làm sao biết Giáo Tôn không có ở đây?

Sí Thiên giới nơi đó rốt cuộc đang làm cái gì?

Sở Phong Trần chết thảm, Sở gia không còn hi vọng, thậm chí có thể nói là Vạn Đạo Thần Giáo không có hi vọng tái tạo Thánh Hoàng trong thời gian ngắn hạn.

Khương Phàm lại còn nhắc đến ‘hài tử của Đế Quân’?

Làm sao Khương Phàm biết Đế tộc có Đế Tử ra đời!