Đan Đại Chí Tôn

Chương 2104: Săn giết Sở Phong Trần (1)




- Rời khỏi nơi này trước, chờ hoàng đạo khác tới bàn lại.

Lão tổ Cửu Lê không thể không cẩn thận, để tránh lọt vào tính toán.

Một ngày sau, Đại Quang Mang Thần Điện từ Trung Vực Tây Bộ chạy tới đến khe nứt đỏ nhánh, lúc này năng lượng đã tiêu tán hơn phân nửa, hình ảnh mơ hồ càng là sớm hoàn toàn biến mất tại cùng ngày.

Nhưng những gì lão tổ Cửu Lê nói, để bọn hắn khó mà tiếp nhận được.

Chết rồi??

Đánh rắm!

Nếu như Vạn Đạo Giáo Tôn dễ dàng chết như vậy, đã sớm chết một trăm lần tại Thiên Khải!

- Đã đến trong Luân Hồi bí cảnh điều tra rồi sao?

Quang Mang Thần Tôn đánh giá lão tổ Cửu Lê, lại từ trên người hắn đã nhận ra một loại kiềm chế khí tức tà ác, đây cũng không phải là lão tổ Cửu Lê.

- Chúng ta đoán không ra mục đích của Khương Phàm, chờ các ngươi đến thương nghị.

Lão tổ Cửu Lê hừ lạnh, biết rõ còn cố hỏi, Luân Hồi bí cảnh không phải như những nơi khác, nếu như bọn hắn tùy tiện đi đến, bị vây ở bên trong thì phải làm sao bây giờ?

- Hắc Ma Đế tộc liên hệ ngươi rồi?

Quang Mang Thần Tôn dò xét ánh mắt dần dần lăng lệ của lão tổ Cửu Lê, cái khí tức tà ác này rất bá đạo, lại như có khí tức cấp Thần.

- Liên lạc qua.

- Ngươi hẳn là rất rõ ràng, Hắc Ma Đế tộc không thể nào trực tiếp nhúng tay sự vụ Thương Huyền. Ta không nguyện ý tại thời kì đặc thù này đối kháng cùng Cửu Lê Thần Cung, các ngươi cũng đừng gây phiền toái cho mình!

- Hắc Ma Đế tộc chỉ là đưa tới vũ khí, không có trực tiếp nhúng tay.

- Như thế là tốt nhất, nếu để cho ta biết bên trong Cửu Lê Thần Cung cất giấu người của Hắc Ma Đế tộc, ta tình nguyện buông xuống Khương Phàm trước, cũng phải để cho các ngươi trả giá đắt!

Quang Mang Thần Tôn nghiêm khắc cảnh cáo, nguyên nhân quan trọng mà hắn nóng lòng muốn kết thúc nội loạn Thương Huyền, chính là tránh cho Đế tộc nhân cơ hội này thẩm thấu Thương Huyền quá độ.

Lão tổ Cửu Lê nghênh tiếp ánh mắt của Quang Mang Thần Tôn:

- Nếu Thần Tôn đã đến, còn xin đến Luân Hồi bí cảnh điều tra rõ ràng xem rốt cuộc Khương Phàm có ở đó hay không!

- Đều đuổi theo, giữ vững tinh thần.

Quang Mang Thần Tôn tìm kiếm được vết nứt của Luân Hồi bí cảnh, tự mình mang theo người của hai bên xông vào.

Bên trong trống rỗng, không có bất kỳ khí tức gì đặc biệt, cũng không có bất cứ cường giả ẩn núp nào.

Bọn hắn lục soát trọn vẹn ba ngày trong bí cảnh mênh mông vạn dặm, cho đến khi Tru Thiên Thần Tôn cùng Xích Thiên Thần Tôn đều lại tới đây.

Lúc này, Thánh Vương của Quang Mang Thần Điện - Bùi Quang Tể ở lại bên ngoài điều tra đã đến đây báo cáo:

- Trong địa tầng bên ngoài phát hiện vết tích pháp trận, cũng phát hiện khí tức bảo cốt Thánh Hoàng của chúng ta đặt tại Huyền Nguyệt còn sót lại. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Sí Thiên giới hẳn là đã vận dụng pháp trận ẩn tàng, phục kích Vạn Đạo Giáo Tôn, sau đó khởi động pháp trận giam cầm, khốn trụ Vạn Đạo Giáo Tôn.

- Liền xem như vây khốn, cũng không giết chết Vạn Đạo Giáo Tôn!

Ba bên Chí Tôn Hoàng Đạo rất thống nhất ý kiến, thậm chí còn hoài nghi về hình ảnh chém đầu mà lão tổ Cửu Lê nói.

Nhưng không thể phủ nhận, Vạn Đạo Giáo Tôn hẳn là đã bị thương nặng.

Lão tổ Cửu Lê nói:

- Ta đề nghị đến Tây Bắc điều tra thêm. Nếu như Vạn Đạo Giáo Tôn còn sống, khẳng định sẽ trốn về nơi đó, nếu như chết rồi... Lúc này Khương Phàm, đã đến Tây Bắc Bộ!

Bầu trời xanh thẳm, mê vụ cuồn cuộn, giống như hải dương mộng ảo lao nhanh ở trên không, không có thanh triều kịch liệt, cũng không có cường quang chói mắt, chính là mê vụ mãnh liệt đang chiếm cứ, cuồn cuộn về phía trước.

Sâu trong mê vụ, Khương Phàm giống như một Kim Thân Thánh Linh, toàn thân phát sáng, dạo bước hành tẩu.

Ở phía sau hắn là Thương Sinh Cung đang hừng hực lơ lửng, Chúc Phúc Thạch ở phía trên giống như là từng viên tinh thần sáng chói, chiếu sáng rạng rỡ, cộng minh cùng mê vụ mênh mông.

Một mũi Sát Sinh Tiễn chỉ đến phương xa, chỉ dẫn đến phương hướng của Sở Phong Trần.

Trong năm năm bế quan, truyền thừa hắn đã lĩnh ngộ sâu nhất chính là Thương Sinh Tạo Hóa.

Chuyện này thật phải cảm tạ Cửu Thiên Thần Tôn chiếu cố đặc biệt, đã dẫn phát dân chúng chúc phúc liên tục không ngừng, để hắn như cùng ý nguyện của dân chúng sinh ra liên hệ kỳ diệu, cũng có lĩnh ngộ mới đối với ‘truyền thừa thế giới’ này.

Có thể nói trên con đường lớn tại Thương Huyền này, bây giờ Khương Phàm muốn xác định vị trí của ai, cơ hồ rất đơn giản.

Ngoại trừ những cảnh giới đặc biệt cao thâm kia, hoặc là giấu ở trong pháp trận hay vũ khí đặc biệt, thì chỉ cần hắn nguyện ý, liền có thể thông qua thỉnh nguyện, tuỳ tiện tìm tới!

- Cái thứ đồ chơi này thật giỏi. Ngày nào lão bà chạy, giấu đến chân trời góc biển đều có thể móc ra ngoài.

Đại Vương theo ở phía sau, tỏ rõ vẻ ước ao.

- Xem xét ngươi đây suy cho cùng chính là lão bà chạy mệnh.

Đại Tặc đả kích không chút khách khí.

- Tránh ra! Ta không nói chuyện cùng gia hỏa không có cổ!

- Ta nguyện ý nói chuyện cùng kẻ mặc quần cộc như ngươi đây?

- Ta nói ngươi có muốn chút mặt không? Ngươi có thể tôn trọng ta hay không! Nếu không phải ta dạy cho ngươi nói chuyện, Lão Ngư ngươi đây bây giờ còn sẽ chỉ còn ngao ngao đấy!

- Lão tử không mặt mũi! Lão tử toàn thân da bọc xương!

Tặc điểu nằm nhoài trên vai Khương Phàm, vui vẻ nhìn hai cực phẩm này.

Nhìn hai chúng nó cãi nhau, nó có thể trông mong nhìn một ngày!

Khương Phàm dừng ở không trung, nhìn qua rừng rậm rộng lớn ở phía trước.

Ánh sáng của Sát Sinh Tiễn càng ngày càng mãnh liệt, Sở Phong Trần hẳn là ở chỗ này.

Khương Phàm không biết Sí Thiên giới săn giết ở nơi đó có thể thành công hay không, nhưng kỳ thật cũng không có quá nhiều hi vọng, có thể trọng thương Vạn Đạo Giáo Tôn, đánh tới tàn phế liền xem như kết thúc trọn vẹn.

Nhưng hắn ở nơi này, nhất định phải săn giết được Sở Phong Trần, cho Bắc Thái Đế Quân Đế Tử một lời cảnh cáo.

- Mặc kệ nơi đó có ai, kiềm chế lại cho ta! Chỉ cần một kích, ta có thể bắn giết Sở Phong Trần!

Khương Phàm thả người nhảy xuống mây mù, lao thẳng đến rừng rậm thâm thúy.

- Các huynh đệ, làm chính sự!

Tặc điểu trái ngược với dáng vẻ lười biếng, theo sát Khương Phàm xông vào rừng rậm.

Rống!!

Toàn thân Đại Tặc sôi trào yêu khí, long uy khuấy động bầu trời, hóa thân thành Long Cốt Cự Ngạc, gào thét lên.