Khương Phàm suýt chút nữa không nhận ra vị Thánh Viên Chiến Đấu này, mười năm không gặp, đã trở nên khôi ngô hơn rất nhiều, khí thế cũng càng vũ dũng.
- Hài tử đâu?
Trên mặt Hứa Thiên Kỳ lạnh lùng mang theo vài phần sát ý, mặc dù thực lực không bằng Khương Phàm, nhưng cũng không e ngại Khương Phàm.
- Hài tử? Đâu? Ngươi hỏi ta?
- Ta không nên hỏi ngươi sao?
- Ngươi đầu tiên chờ chút đã, trong này khẳng định có hiểu lầm gì đó. Đầu tiên, lúc đầu ta có mang Hứa Đan đi, nhưng không có thương hại nàng, là nàng ở phía sau cùng đồ đệ Lý Dần của ta yêu nhau.
- Năm đó Hứa Như Lai đến Bá Vương Chiến quốc đàm phán, sau khi ta trưng cầu ý kiến của nàng thì đã đưa nàng rời khỏi. Mà, ta thật không biết lúc đó nàng đã mang thai. Thứ hai, hôm nay đến cầu thân, không có ác ý gì khác, thật sự là muốn thay Lý Dần, cưới Hứa Đan.
Hứa Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn Khương Phàm, trong ánh mắt rõ ràng mang theo không tín nhiệm.
Khương Phàm nói:
- Khương Phàm ta không đến mức lừa gạt Chí Tôn Kim Thành các ngươi trên loại chuyện này, càng không hỗn đản đến mức đi chọc ghẹo nữ hài tử.
- Hài tử, không phải ngươi mang đi?
- Mang đi? Ai mang đi?
- Ngươi thề, ngươi không biết?
- Ta thật không biết.
- Không phải ngươi, ai có thể biết nàng có hài tử?
- Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta dùng hết thảy mọi thứ của ta thề, ta thật cái gì cũng không biết!
Hứa Thiên Kỳ nhìn mắt Khương Phàm, một hồi lâu sau mới mở miệng.
- Sau khi nàng trở về bụng bắt đầu lớn lên, lúc ấy đang vào thời kì đặc thù Kim Thành gặp nạn, trong tộc lại hoài nghi đó là hài tử của ngươi. Phụ thân rất tức giận, khăng khăng muốn xử lý cho nàng, nhưng vì nàng đau khổ cầu khẩn nên xem như đã bảo vệ được, bảy tháng sau nàng sinh, là một nam hài nhi.
- Sau khi xá lợi Phật Đà giao cho Tu Di sơn, trùng sinh kiếp sau Kim Thành, tâm tình phụ thân cũng đã ổn định, cũng bắt đầu tiếp nhận hài tử, còn an bài cho thị nữ bồi tiếp chiếu cố. Hứa Đan xem hài tử như bảo bối, dáng vẻ sủng ái... Ngay cả ta cũng không dám tin tưởng đó là muội muội kiêu căng mà ta biết. Nhưng, hết thảy đều thay đổi tại năm năm trước.
- Năm năm trước?
- Sau khi sự kiện Đại La sơn kết thúc, hài tử đã mất tích. Có người xông vào tầng cao nhất của Kim Thành tại đêm khuya, đánh ngất Hứa Đan, từ cướp hài tử nàng đi.
- Đến vì hài tử?
- Xác thực là đến vì hài tử, trước khi đi còn để lại một câu nói. Đứa nhỏ này, là huyết mạch của hắn, hắn mang đi.
- Huyết mạch của hắn? Hắn là ai?
- Sau khi muội muội ta tỉnh dậy... Điên rồi... Những lời này là thời điểm nàng phát bệnh thường xuyên nhắc tới. Chúng ta đều coi là hài tử là của ngươi, suy đoán là ngươi trà trộn vào đến trộm đi hài tử. Cho nên hôm nay ngươi tới... Rất không được chào đón.
Khương Phàm càng nhăn chặt lông mày.
Sau trận Đại La sơn?
Cướp đi hài tử?
Còn nói là huyết mạch của hắn?
Đây đều là tình huống như thế nào!
Khương Phàm hỏi:
- Chuyện Hứa Đan có hài tử này, trong Kim Thành đều biết?
Hứa Thiên Kỳ lắc đầu nói:
- Chúng ta hoài nghi là của ngươi hài tử, cho nên giữ bí mật tin tức, chỉ một số ít người của tầng cao nhất chúng ta biết.
Khương Phàm lại càng cảm thấy kỳ quái, nếu không ai biết, ai sẽ đặc biệt tới cướp hài tử?
Huyết mạch của hắn?
Đây rõ ràng là huyết mạch của Lý Dần!
Lý Dần càng không có khả năng đến Kim Thành tổn thương Hứa Đan, cưỡng đoạt cướp cốt nhục của mình!
Sắc mặt Khương Phàm hơi đổi, đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó.
Chẳng lẽ là chủ nhân của Lý Dần?
Người tạo nên Lý Dần kia!
Hắn xuất hiện!!
Hắn từng tại Đại La sơn!
Hắn tập trung vào Lý Dần!
Lúc ấy Hứa Đan bị cướp hài tử đi, người nhìn thấy vô cùng có khả năng giống Lý Dần như đúc, chỉ là lạnh nhạt vô tình, cho nên nàng bị tổn thương, bị hỏng mất, cũng điên rồi?
Những suy đoán liên tiếp nhanh chóng hiện lên trong đầu Khương Phàm, Khương Phàm nói:
- Ngươi có thế để cho ta nhìn Hứa Đan một chút không?
Hứa Thiên Kỳ lắc đầu:
- Bệnh tình của nàng lúc tốt lúc xấu, rất yếu đuối. Ta không muốn lại để cho nàng bị kích thích.
- Ngươi thành thật trả lời ta, năm đó Hứa Đan có đi qua Đại La sơn không?
- Mang theo hài tử không?
- Vụng trộm mang theo.
- Ta biết rồi. Các ngươi cố gắng chiếu cố Hứa Đan, ta sẽ cho Hứa gia một lời giải thích.
Khương Phàm lưu lại một câu nói, sau đó vội vã rời khỏi.
Sí Thiên giới!
Khương Phàm dựa theo tiêu ký trong thâm không, về tới Sí Thiên giới.
- Sư phụ?
Lý Dần đang hấp thu năng lượng thần huyết, mơ hồ cảm giác có người đang đứng trước mặt.
- Trong lúc tại Đại La sơn ngươi có cảm giác đặc biệt gì hay không?
- Sư phụ ngài chỉ là...
- Có hoảng hốt qua, hoặc là linh văn vô cùng cảm ứng hay không?
- Đại La sơn...
Lý Dần lắc đầu, dù sao cũng đều đã năm năm, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khương Phàm, lại lần nữa cẩn thận suy nghĩ.
- Giống như từng có thời điểm huyết dịch nóng hổi.
- Rất mãnh liệt sao?
- Không mãnh liệt. Nếu như ngài không đề cập tới, ta đều muốn quên.
- Còn gì nữa không? Ngươi có chú ý tới người khả nghi nào không?
- Sư phụ, ngài là nói... phân thân khác?
- Đúng, ta giống như lại gặp một kẻ.
Khương Phàm hàm hồ nói, nhưng hẳn không phải đơn giản là phân thân, nếu không dùng cái gì tìm tới Hứa Đan, còn nói là huyết mạch của chính hắn.
Lý Dần hồi tưởng lại cảm giác đã mơ hồ.
- Năm đó ta xác thực cảm thấy dị dạng, thời điểm muốn cẩn thận tìm kiếm, loại cảm giác này biến mất.
- Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, loại cảm giác này ở vị trí nào?
- Vị trí... chắc là phía tây.
- Cẩn thận suy nghĩ lại đi.
Lý Dần xoa xoa đầu, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đều không nhớ gì cả.
- Điều này rất quan trọng.
- Thế nhưng ta thật không nhớ gì cả.
- Không sao, ngươi tiếp tục bế quan, ta đến xử lý.
Khương Phàm không để cho Lý Dần biết quá nhiều, miễn cho không kiềm chế được nỗi lòng, loại chuyện này rơi xuống trên thân ai đều chịu không được.
Lý Dần không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục minh tưởng bế quan, hấp thu năng lượng thần huyết.
- Hắn đều không nhớ nổi, ngươi đến đâu đi tìm? Tặc điểu nằm nhoài trên vai Khương Phàm, loay hoay thế nào cũng đều cảm thấy không thoải mái, vẫn muốn nằm nhoài ở trong ngực nữ tử. Đại Vương theo ở phía sau, ngược lại rất hài lòng khi mình biến thành hình người:
- Nữ oa điên rồi, càng không nhớ rõ chuyện khi đó, không có trả lời được.