Đan Đại Chí Tôn

Chương 2076: Đầu hàng




Lúc này Hỗn Độn đại thành đang mở ra pháp trận, đề phòng toàn diện.

Trước đó sau khi bọn người Ngu Thái Bình trở về, các cường giả thần điện lưu thủ ở chỗ này đã quả quyết rút lui.

Bọn hắn không chỉ có võ giả không gian, còn có Quang Mang thánh thuật, tuỳ tiện tránh thoát khỏi sự phong khốn của Hỗn Độn Tử Phủ.

Kỳ thật Hỗn Độn Tử Phủ cũng không dám ngăn cản thật, dù sao bọn hắn cũng không biết rốt cuộc Khương Phàm đang làm cái gì ở Tây Nam, có thể trở lại hay không, lại trở về lúc nào, cho nên thật không dám trực tiếp khiêu chiến hay thậm chí sát hại cường giả của Quang Mang Thần Điện.

Nhưng sau khi cường giả thần điện rút lui, Hỗn Độn đại thành đã bắt đầu đề phòng toàn diện, chờ đợi vận mệnh tuyên án trong sự khẩn trương.

Sí Thiên giới có thể kịp thời đuổi tới, bọn hắn muốn tìm Khương Phàm nương tựa, mặc kệ có nguyện ý hay không.

Sí Thiên giới không thể kịp thời đuổi tới, thần điện có thể đến đồ sát bọn hắn chấm dứt hậu hoạn, trừ phi bọn hắn tuyên thệ thần phục.

Ầm ầm!

Theo tia nắng sáng rực ban mai rải đầy khắp đất trời, phía trên không rừng rậm ở bên ngoài thành nam truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa, bắn ra vạn sợi hào quang.

Trong thành lớn, tất cả mọi người đã bị kinh động.

- Sí Thiên giới! Là Sí Thiên giới đến rồi!

Tiếng gào thét sợ hãi quanh quẩn trong tường thành, dân chúng không rõ tình huống nhao nhao nhìn ra phương nam.

Sao Sí Thiên giới lại tới đây?

Chẳng lẽ Sí Thiên giới coi Hỗn Độn đại thành là trận chiến đầu tiên sau khi trở lại Thương Huyền?

- Chạy mau, trốn đi!

Đám người rối loạn, tứ tán đào vong, cảm xúc khủng hoảng lan tràn tại toàn thành.

Các cường tộc, tông môn trong đại thành nhao nhao xuất động, muốn đuổi đến Hỗn Độn đại thành chờ đợi điều khiển, phong phú pháp trận bảo vệ.

- Đến rồi!

Ngu Thái Bình và các cường giả Tử Phủ liên tiếp bay lên không, ngắm nhìn bầu trời phương nam.

Hơn vạn con tử lân cuồng sư phát ra tiếng gào thét hùng hậu, thanh (âm thanh) triều như biển, sôi trào trong đại thành.

Tại nơi rừng rậm cùng mây mù đụng vào nhau, không gian vặn vẹo, không gian Hỗn Độn đã nứt ra, xa xa nhìn lại, mê mụ Hỗn Độn giống như sóng lớn, mãnh liệt gào thét lao ra, cực kỳ tráng quan, càng chấn động đến đất trời đều đang oanh minh.

Mãnh thú linh cầm trong rừng rậm đều sợ hãi ẩn núp, hoảng sợ nhìn tràng cảnh sương mù lao nhanh đến rung động.

Rầm rầm!

Xiềng xích Hỗn Độn hoành kích giữa trời cao, giống như từng con đường Ngân Hà, rủ xuống Cửu Thiên, xông về Hỗn Độn đại thành.

Ngu Thái Bình và các cường giả Tử Phủ mang theo vẻ mặt phức tạp, rõ ràng mong mỏi một màn này, chợt có chút mờ mịt, không bỏ, thậm chí là khẩn trương.

Mờ mịt là con đường tương lai, không bỏ được là mái nhà ở sau lưng, khẩn trương là Khương Phàm sẽ đối đãi với bọn hắn như thế nào.

Nếu như bọn hắn nghênh tiếp mảnh mê vụ kia, chẳng khác nào bước lên một con đường không có lối về, không phải chảy xuống máu tươi cùng hài cốt đi về phía huy hoàng, thì chính là trở thành thi hài đổ máu ở trên đường, mặc cho người khác chà đạp.

- Đều mang lên đồ đã thu thập xong! Chúng ta... Xuất phát!

Ngu Thái Bình sâu hít một hơi, nắm Hỗn Độn Trọng Chùy, dậm chân phóng lên trời, dứt khoát đón nhận mê mụ Hỗn Độn.

Ngu Chính Uyên và các tộc nhân cưỡi tử lân cuồng sư, cuối cùng nhìn lại của bọn hắn kin mấy ngàn năm, cắn răng, ưỡn ngực, nghênh hướng Sí Thiên giới.

Mặc dù không biết thứ chờ đợi bọn hắn chính là cái gì, nhưng... Hẳn là sẽ rất đặc sắc.

Bọn hắn an ủi mình như vậy.

- Các ngươi mau nhìn, toàn bộ Hỗn Độn Tử Phủ đều nghênh đón, bọn họ muốn làm gì?

- Sí Thiên giới tới, không phải hẳn là đóng giữ pháp trận sao?

- Chẳng lẽ bọn họ muốn đàm phán cùng Sí Thiên giới?

- Hỗn Độn Tử Phủ mặc dù cường đại, nhưng cũng gánh không được Sí Thiên giới tập kích, hẳn là muốn thương lượng cùng Khương Phàm.

Cường giả các tộc các tông đang phóng tới Tử Phủ đều nhao nhao dừng lại, nếu như Hỗn Độn Tử Phủ có thể buông xuống tư thái, chủ động cầu xin tha thứ, đây đương nhiên là tốt nhất.

- Không biết Khương Phàm sẽ có thái độ gì.

- Ta chưa từng thấy Hỗn Độn Tử Phủ kiêu ngạo lại chủ động hạ thấp tư thái đi đàm phán.

- Không đàm phán không được, đây là muốn diệt tộc.

- Các ngươi nhìn xem, trên tay lão tổ Ngu gia là cái gì? Chẳng lẽ là Hỗn Độn Trọng Chùy?

- Trời ạ, chẳng lẽ là Ngu gia muốn dâng lên chí bảo trấn tộc của bọn hắn, thỉnh cầu Khương Phàm rút lui sao?

- Các ngươi nhìn tử lân cuồng sư, giống như đều đuổi theo toàn bộ, to to nhỏ nhỏ đều đi theo, đây là muốn làm gì??

Dưới vô số ánh nhìn soi mói, toàn tộc Hỗn Độn Tử Phủ mang theo toàn tộc tử lân cuồng sư rời khỏi Hỗn Độn đại thành, nghênh hướng mảnh mê mụ Hỗn Độn mãnh liệt kia.

Đại thành yên tĩnh!

Mấy triệu dân chúng nín thở định thần, chờ đợi kết quả đàm phán, mong mỏi Sí Thiên giới rút lui.

Nhưng... đàm phán mà bọn họ mong đợi chưa từng xuất hiện, mê mụ Hỗn Độn đầy trời lại giống như thủy triều đang biến mất, theo xiềng xích Hỗn Độn đều bay lên không, Sí Thiên giới lại oanh oanh liệt liệt biến mất.

An tĩnh!!

Hỗn Độn đại thành kéo dài an tĩnh!!

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là tình huống như thế nào?

Ngu gia đây là đi đàm phán, hay là tự chui đầu vào lưới?

Tên điên Khương Phàm kia, một mẻ hốt gọn Ngu gia rồi?

Có cần phải khổ cực như thế hay không!

- Hỗn Độn Tử Phủ đây là đi đàm phán sao? Sao ta lại thấy giống như là đi đầu hàng vậy.

- Ta cũng cảm thấy có chút vấn đề, chỉ là đàm phán mà thôi, không đến mức mang theo toàn bộ người nhà đi qua chứ?

- Đầu hàng? Không đến mức đó chư, Hỗn Độn Tử Phủ cao ngạo tự phụ, há có thể đầu hàng loại cuồng nhân chiến tranh như Khương Phàm này.

- Đầu hàng? Nói đùa cái gì vậy. Đầu hàng Khương Phàm, tương đương với việc đối nghịch cùng khắp thiên hạ, Hỗn Độn Tử Phủ điên rồi?

Sau khi Sí Thiên giới rời khỏi nửa ngày, dân chúng trong thành lớn vẫn đang nhìn về phía nam, đang mong đợi có thể nhìn thấy hình ảnh Ngu gia trở về.

Nhưng, nhìn bầu trời trong sáng, không gian an tĩnh, những tộc mạnh tới đâu đều ý thức được vấn đề là lạ.

Lúc có người cả gan đẩy cánh cửa Tử Phủ ra, bên trong đã rỗng tuếch.

Không chút khoa trương nào, Tử Phủ chỉ còn lại mỗi bức tường!

Thật, chỉ còn lại mỗi bức tường!

Phòng ốc, cung điện, mất ráo!

Chớ nói chi là đồ ở bên trong.

Ngay cả mặt đất phiến đá nặng nề cứng rắn, cũng đều nạy ra sạch sẽ!

Đây là đầu hàng sao?

Rõ ràng là dọn nhà cơ mà.

Tại sâu trong Tử Phủ còn sót lại một cái bệ đá, trên đó có một phong thư.

- Hỗn Độn Tử Phủ, ngay hôm đó vào ở Sí Thiên giới. Cảm niệm các tộc các tông mấy ngàn năm làm bạn, xin từ biệt. Tiếc nuối không thể nào lại thủ vệ Hỗn Độn đại thành, nhìn trân trọng.

Không thể sớm thông báo, là không muốn có bất kỳ liên luỵ nào cùng các ngươi trong chuyện lần này để tránh sau đó lọt vào hãm hại. Hỗn Độn Chiến tộc, Ngu Thái Bình!

Cường giả các tộc, các tông vây quanh ở một bên bệ đá, sửng sốt thật lâu.

- Thật sự đã đầu hàng?

Một tiếng kêu rên phá vỡ bình tĩnh.

Hỗn Độn Tử Phủ cứ không một tiếng động như vậy mà đi rồi?

Đi tìm Sí Thiên giới làm nơi nương tựa?

Bọn hắn là hoàng tộc Hỗn Độn Tử Phủ, bọn hắn là Hỗn Độn Chiến tộc cao ngạo, đầu hàng sao?