Cùng lúc đó, tất cả Thánh Tổ cùng Thần Tôn hoàng đạo đều tề tụ đến đỉnh tổ sơn, yêu cầu tổ sơn tế lên Thương Sinh Cung, phóng thích Sát Sinh Tiễn, 'bắn giết' Khương Phàm.
Tổ sơn muốn kháng cự, nhưng tất cả các lão tổ tông hoàng đạo hoàn toàn không để ý tới, sau khi trực tiếp bọn hắn khống chế, liền sai khiến Thánh Vương Thánh Linh liên thủ mở Thương Sinh Cung ra.
Theo tin tức lan tràn, Thương Huyền nhấc lên thanh triều chúc phúc 'Khương Phàm an khang', mà càng ngày càng nghiêm trọng, trùng điệp.
Năng lượng cầu nguyện bắt đầu xoay quanh ở Thương Huyền đại lục, loại năng lượng này vô hình vô chất, phiêu miểu khó lường, lại chân thực tồn tại.
Sau đó... Khương Phàm đã nhận ra!
Hắn là Lục Đạo một trong những chưởng khống giả của 'Thương Sinh Tạo Hóa', chúng sinh cầu nguyện mãnh liệt như thế đương nhiên có thể ảnh hưởng đến hắn, cho dù là thân ở trong hư không.
Cứ như vậy, Khương Phàm trong sự không hiểu thấu tiếp nhận lấy chúc phúc ban ân, hấp thu tới năng lượng cầu nguyện, không chỉ có Thương Sinh Tạo Hóa đột nhiên đốn ngộ rất nhiều, mà cảnh giới đều dễ như trở bàn tay bước vào Niết Bàn cảnh bát trọng thiên, ngay cả Thánh Vương linh văn đều tăng lên mấy phần.
Chỉ là hạnh phúc bất thình lình để hắn cảnh giác, dù sao cũng quá khác thường.
Mặc dù dân chúng đã bắt đầu kính sợ hắn, nhưng cũng không thể tiếp tục tăng vọt trong thời gian ngắn như vậy!
Khương Phàm trầm tư suy nghĩ sau khi, nghĩ đến một cái khả năng!
Đây không phải dân chúng tự phát kính sợ, mà là cưỡng chế ảnh hưởng.
Có thể cưỡng chế dân chúng chỉ có thể là hoàng đạo. Hoàng đạo dĩ nhiên không phải muốn dân chúng chúc phúc hắn, rất có thể là muốn lợi dụng loại năng lượng này.
Sát Sinh Tiễn?
Hoàng đạo muốn dùng Sát Sinh Tiễn khóa chặt hắn?
Đây là chủ ý của ai?
Ngày hai mươi hai tháng sáu, hàng tỷ dân chúng Thương Huyền cùng nhau hô to, Khương Phàm an khang!
Thanh triều cuồn cuộn, đạt đến cực hạn.
Trời đất rung chuyển, bao la hùng vĩ không gì sánh được.
Thương Sinh Cung của tổ sơn nhận được chấn động trước nay chưa từng có, hào quang sáng chói chiếu rọi khắp nơi vạn dặm rúi sông, phảng phất khung trời mênh mông có nhiều một vòng mặt trời, sau đó... Thiên địa lay động, tổ sơn oanh minh, Sát Sinh Tiễn vặn vẹo càn khôn, vạn đạo nhượng bộ, đánh vào sâu trong hư không, phương hướng phóng đến Tây Bộ!
- Khương Phàm ở phía tây!
Tất cả các lão tổ tông hoàng đạo phấn chấn kích động, rốt cuộc cũng tìm được phương hướng!
- Cách mỗi ba ngày, Thương Huyền cùng nhau cầu nguyện một lần, chỉ dẫn mục tiêu cho chúng ta, cho đến khi chúng ta trở về!
Cửu Thiên Thần Tôn hét to một tiếng, mang theo tất cả các lão tổ tông hoàng đạo xông vào hư không, đuổi theo về hướng tây.
Bởi vì tốc độ của Sát Sinh Tiễn cực nhanh, vừa lóe lên đã liền biến mất, cho nên bọn hắn cần kéo dài phóng thích, kéo dài chỉ dẫn, cho đến khi bọn hắn tìm tới Sí Thiên giới.
Lời cầu nguyện của con dân Thương Huyền tại ngày hai mươi hai mãnh liệt tăng vọt, để Khương Phàm cảnh giác, quả quyết nhắc nhở Dạ An Nhiên, di chuyển Sí Thiên giới!
Sau đó... Khi tất cả các lão tổ tông hoàng đạo tăng cao nhiệt tình đuổi theo, ngày thứ ba thả ra Sát Sinh Tiễn, vậy mà lại bị lệch phương hướng, xẹt qua thâm không hắc ám giống như là lưu tinh.
- Sí Thiên giới hẳn là đang không ngừng di chuyển!! Tiếp tục đuổi!!
Cửu Thiên Thần Tôn làm ra phán đoán, mang theo bọn hắn vượt qua thâm không, tiếp tục truy đuổi.
Cứ như vậy, Sát Sinh Tiễn lại một lần tiếp lấy một lần phóng thích ra, Sí Thiên giới cũng lại lần lượt di chuyển, phương vị lần lượt chếch đi.
Trong hư không mênh mông, Cửu Thiên Thần Tôn khi thì đi phóng tới phía trái, khi thì phi nhanh đến bên phải, lặp đi lặp lại, tới tới lui lui, để các lão tổ tông hoàng đạo phiền muộn đến bực bội, cũng may Sát Sinh Tiễn chỉ dẫn đại khái phương vị vẫn hướng tây, chỉ cần theo đuổi kéo dài xuống dưới, hẳn là có thể ngăn chặn Sí Thiên giới.
Ngược lại là Khương Phàm lại 'Hạnh phúc' ở bên trong Sí Thiên giới, hắn thật sự hạnh phúc!
Đầu tháng bảy!
Sau khi Cửu Thiên Thần Tôn tới trăm vạn dặm trong hư không phóng, không còn đi đến phía trước nữa.
Bởi vì, bọn hắn đợi không được ánh sáng từ Sát Sinh Tiễn.
Dù sao khoảng cách Sát Sinh Tiễn chỉ dẫn chung quy vẫn có giới hạn, hàng tỷ con dân Thương Huyền cách mỗi ba ngày đều hô to nhưng cũng càng ngày càng bất lực, càng ngày càng không quan tâm, trong lúc vô hình lại ảnh hưởng đến khoảng cách của Sát Sinh Tiễn.
Cứ như vậy, bọn hắn không có chỉ dẫn, cũng không biết lại đuổi theo đến nơi nào.
Đứng ở trong hư vô mênh mông, phóng tầm nhìn tới là bóng tối vô tận, không có phương hướng, không có khoảng cách.
Ngày hai mươi tháng bảy, bọn người Cửu Thiên Thần Tôn lại quay về tổ sơn, muốn dời đi Thương Sinh Cung, đến thâm không chỉ dẫn Khương Phàm.
Nhưng, Thương Sinh Cung tụ tập lời cầu nguyện của dân chúng dựa vào là tế đàn tổ sơn, còn có liên quan cùng vị trí tổ sơn, nếu như dời Thương Sinh Cung đi xâm nhập vào hư không, rất khó phát huy ra hiệu quả vốn có.
Khi được Diêu Khải Minh lặp đi lặp lại giải thích, bọn hắn bất đắc dĩ đành từ bỏ cái yêu cầu thô lỗ này.
- Chí ít bây giờ có thể xác định là Khương Phàm đã chạy đến hải vực, mà không ngừng thay đổi vị trí. Cứ như vậy, muốn lùng bắt Khương Phàm càng khó hơn.
Cửu Thiên Thần Tôn chậm rãi lắc đầu, nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn.
- Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Sí Thiên giới lang thang tại thâm không, ngồi đợi Khương Phàm phát triển lớn mạnh?
- Rốt cuộc là Sí Thiên giới có bí mật gì? Là năng lượng Hỗ Độn, lại là Hỗn Độn Cự Long? Vì sao trước đó lại không biết?
- Nếu như Khương Phàm giấu tại thâm không trên mười năm hay một trăm năm thì sao? Đến lúc đó hắn không phải Thần Linh, cũng là Thánh Hoàng!
- Nhất định phải tìm tới Khương Phàm, nhất định phải hủy Sí Thiên giới!
Tất cả các lão tổ tông hoàng đạo lần nữa kích động lên, càng là tìm không thấy Sí Thiên giới, càng nói rõ Sí Thiên giới nguy hiểm.
Bọn hắn tuyệt đối không thể cho phép nguy hiểm như vậy tiếp tục lang thang tại hư không, xoay quanh ở trên đỉnh đầu bọn họ.
Cửu Thiên Thần Tôn lắc đầu nói:
- Ta đã cố hết sức! Muốn tiếp tục lùng bắt Khương Phàm, thù cần sử dụng thời gian hao tổn.
Vạn đạo Giáo Tôn trầm giọng nói:
- Cửu Thiên Thần Tôn, ta không phải cố ý chất vấn ngài, nhưng chúng ta thật không hao nổi!