Tại phía sau của nàng có hư ảnh một Cự Ma thình lình đứng vững ở đó, thô cuồng cường tráng, ma uy cái thế, chính là ma hồn của Ma Hoàng kia.
Mà ở trước mặt nàng thì là thân thể không đầu của Hình Phù Đồ.
Tịch Nhan không chỉ là đang hấp thu Hình Phù Đồ, mà là đang hoàn chỉnh di chuyển một ít đặc chất của Hình Phù Đồ dưới sự chỉ dẫn của ma hồn.
Nếu như thành công, Tịch Nhan không chỉ toàn diện thăng hoa, tốt hơn hấp thu huyết đan, khống chế ma thương, còn có thể chân chính siêu thoát tại luân hồi, tốt hơn chấp chưởng luân hồi, cũng có thể trợ giúp ma hồn tái tạo hồn phách hoàn chỉnh!
Giờ khắc này, Khương Phàm đang đứng ở trên mặt đất phía các nàng, nhíu mày nhìn thổ địa bừa bộn dưới chân.
- Hắn là Ma Hoàng cùng thời đại với ta, Thôn Thiên Ma Hoàng.
Dưới sự bức bách của Khương Phàm, rốt cuộc Đan Hoàng cũng nói ra bí mật của ma hồn trong thân thể Tịch Nhan kia.
- Hắn tính tình trương dương, làm việc điên cuồng, bằng vào Thôn Thiên Ma Công, khinh thường Ma tộc. Trước đó ta có nhắc đến mười hai kiện Thần Binh, bên trong 'Giới Đồ' hắn chưởng khống —— Ma Giới Hoàng Đồ.
- Ma Giới Hoàng Đồ danh xưng Ma Binh trấn áp mạnh nhất Ma giới, là trọng khí phòng ngự mạnh nhất, quá trình rèn đúc trước sau trải qua hai trăm ngàn năm, qua tay mười ba chủ nhân, sưu tập chín mươi chín cái xương đầu Ma Hoàng khác nhau mà đúc thành. Cơ hồ có thể nói từ khi Ma Giới Hoàng Đồ xuất hiện, cho đến khi thành hình, tất cả Ma Hoàng đều đã xuất hiện trong ròng rã hai trăm ngàn năm kia, đều từng vì ma đồ mà tế hiến qua xương đầu của mình.
- Ma Giới Hoàng Đồ cũng có thể nói là hình ảnh thu nhỏ cho sự phát triển của Ma tộc trong hai ngàn năm, càng là vũ khí Ma tộc công nhận có thể trưởng thành đến Đế binh nhất. Nếu như nói, trong tất cả vũ khí từ Hoang Cổ đến nay, thứ gì có thể chống đỡ Liệp Thần Thương, Ma Giới Hoàng Đồ thuộc về đầu tiên. Nhưng rất đáng tiếc, Ma Giới Hoàng Đồ đã theo Thôn Thiên Ma Hoàng cùng chôn vùi tại thời đại kia.
Đan Hoàng tiếc nuối lắc đầu, Thôn Thiên Ma Hoàng chính là một trong mười hai vị Chiến Thần, cũng là chủ nhân sau cùng của Ma Giới Hoàng Đồ.
Hắn trương dương, hắn bá đạo, hắn điên cuồng, đến bây giờ còn ký ức vẫn còn rất mới mẻ.
Nhưng... tại thời đại toàn bộ mười hai vị Chiến Thần ngã xuống kia, toàn bộ mười hai kiện Thần Binh đã hư hao tại thời đại kia. Thôn Thiên Ma Hoàng bảo toàn hồn phách tương đối hoàn chỉnh, còn tồn tại cho đến hôm nay, nguyên nhân hẳn là do Ma Giới Hoàng Đồ.
- Hắn thật sẽ không tổn thương Tịch Nhan?
Khương Phàm càng nghe thì chân mày càng nhíu chặt, cái này hiển nhiên so với hắn mong muốn còn nghiêm trọng hơn, lại là một Ma Hoàng còn sống ba mươi ngàn năm?
- Lúc trước, thời điểm ngươi cứu Tịch Nhan từ Ly Hỏa thánh địa trở về Vô Hồi thánh địa, ta đã cùng hắn trao đổi qua. Hắn chỉ mượn dùng linh văn của Tịch Nhan, tái tạo con đường Luân Hồi của mình.
- Đối với hắn mà nói, Tịch Nhan chính là hi vọng hồi sinh của hắn. Trước khi hắn trùng sinh, sẽ không tiếc cái giá nào mà bảo hộ Tịch Nhan an toàn, ngươi cứ việc yên tâm.
Khương Phàm cau mày, không có nửa phần giãn ra:
- Sư phụ, rốt cuộc ngài còn giấu diếm ta bao nhiêu bí mật?
Đan Hoàng than nhẹ:
- Ngươi đó, bây giờ vẫn nên an tâm phục quốc trước đi. Có một số việc, vẫn không nên biết quá sớm. Đến lúc ngươi cần biết, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.
Khương Phàm không có quấy rầy Tịch Nhan, yên lặng đứng một lát sau đó liền rời khỏi, tra xét tình huống bế quan của những người khác.
Đầu tiên là đến chỗ Thiên Hậu, cho nàng trứng Đằng Xà sắp phá xác.
Đây chính là mãnh thú cấp Yêu Tổ, rất đáng được bồi dưỡng.
Mà khế ước Yêu thú càng nhiều, huyết mạch càng mạnh, đối với Thiên Hậu càng tẩm bổ tốt.
Sau đó đến bên trong không gian Ngũ Hành của Dạ An Nhiên, nhìn tình huống của bọn người Tiêu Phượng Ngô một chút, lại nhắc đến bí mật Đại Hoang Ấn.
Tiếp theo chính là tặc điểu, Huyền Quy, bọn người Chu Bất Dĩ, Triệu Thế Hùng, còn tới chỗ Kiều gia ngồi một chút, bồi phối Kiều Hinh, sau đó tìm tới Huyết Kiếm đường, thăm hỏi.
Thuận tiện sai khiến Lưu gia, Lý gia, Ngụy gia và các thế gia luyện đan, tất cả phối hợp một số người để phục vụ, cung cấp sung túc đan dược, phụ trợ tu luyện.
Nhưng thời điểm tiếp xúc cùng hai huynh đệ Khương Dương, Khương Hách, Khương Phàm rõ ràng phát giác được cảm xúc có chút không bình thường.
- Bọn hắn chỉ là từ nhỏ sinh hoạt bên trong hoàn cảnh phong bế, tâm lý phát dục xuất hiện chút vấn đề, không cần quá lo lắng, sẽ khá hơn.
Hướng Vãn Tình từ trong cánh rừng tươi mát đi tới, gót sen uyển chuyển, lượn lờ mềm mại, thân thể mềm mại linh lung chập trùng dịu dàng, đôi chân thon dài trong lớp y phục làm nổi bật ra đường cong uyển chuyển, làm cho người ta nhớ nhung vô hạn.
Ánh mắt Khương Phàm không bị khống chế mà đảo qua trên người Hướng Vãn Tình, từ dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, đến dáng người mỹ lệ mê người, đương nhiên, ánh mắt chỉ đơn giản là quét qua liền hất ra như giật điện.
- Vấn đề tâm lý cũng không phải vấn đề nhỏ, cần được chỉ dẫn thật tốt, nếu không...
- Chàng bọn hắn cứu ra, chỉ là áy náy về kiếp trước. Nếu như bọn hắn có giá trị bồi dưỡng, liền bồi dưỡng thật tốt, nếu như không có giá trị, cho bọn hắn sinh sống trong giàu có là được.
Hướng Vãn Tình mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tuyết như ngọc, lông mi thật dài đến con ngươi mê người có để cho người ta khó mà kháng cự được mị hoặc.
- Sinh sống trong giàu sang... Đến lúc đó rồi nói sau! Đúng rồi, ta đang muốn đi gặp nàng, còn có cần cái gì không?
Kỳ thật Khương Phàm cố ý bồi dưỡng Khương Dương, Khương Hách, dù sao bọn hắn cũng truyền thừa Nam Minh Ly Hỏa, có thể thai nghén linh hồn Chu Tước.
Nhưng nếu quả như thật không đáng, cũng chỉ đành từ bỏ.
- Chàng thật muốn gặp ta?
- Đúng vậy, đang chuẩn bị đi đây.
- Ta rõ ràng thấy chàng lượn quanh một vòng, đều không có đi tới chỗ ta.
- Ta cơ bản đã hiểu rõ tình huống của nàng, cũng không phải rất lo lắng, bọn hắn nơi đó thì còn không có cẩn thận hiểu qua.
Khương Phàm ngượng ngùng cười nói, có chút chịu không được ánh mắt dần dần nhiệt liệt kia của Hướng Vãn Tình.
- Chàng cố ý trốn tránh ta.
- Không có! Giữa chúng ta có cái gì phải tránh cả, đừng hiểu lầm. Cái kia... nàng thế nào rồi? Thái Âm đồ đằng dung hợp vẫn thuận lợi chứ.