Khi chi đội liên minh rốt cuộc cũng phát hiện được chỗ không hợp lý, Khương Phàm và tất cả đã toàn bộ lui vào Sí Thiên giới.
Dạ An Nhiên thỉnh nguyện Hỗn Độn Cự Long, khống chế Sí Thiên giới lặng lẽ ẩn vào hư không!
Chi đội liên minh tức giận lại oán giận, mạnh mẽ đâm tới bên trong Luân Hồi bí cảnh mênh mông, tìm kiếm điểm kết nối không gian ẩn nấp khắp nơi, nhưng hiện thực khó khăn xa so với những gì bọn hắn mong muốn.
Muốn rung chuyển không gian, tìm kiếm cửa ra vào bên trong Luân Hồi bí cảnh với phạm vi vạn dặm, thực sự quá khó khăn.
Phóng tầm mắt nhìn tới, mỗi cái vết nứt lúc ẩn lúc hiện đều giống như điểm kết nối.
Có hoàng đạo đã rút khỏi Luân Hồi bí cảnh, đi ra trong hư không ở bên ngoài điều tra, cũng chưa thấy tung tích Sí Thiên giới.
Cứ như vậy, ác chiến oanh oanh liệt liệt lại lấy cục diện lúng túng đến bết bát kết thúc như vậy!
Tất cả hoàng tộc hoàng đạo đều xấu hổ tức giận, càng không cam tâm, bọn hắn biết rõ bọn người như Khương Phàm đã thành đại thế, bỏ mặc xuống sẽ chỉ càng ngày càng mạnh, mà khống chế Sí Thiên giới, mang ý nghĩa bọn hắn lúc nào cũng có thể giáng lâm từ nơi khác.
Cho nên... Bọn hắn lần lượt rút khỏi Luân Hồi bí cảnh, đến thâm không tìm kiếm Sí Thiên giới!
Khi tin tức truyền ra, các nơi ở Thương Huyền lại nhấc lên sóng to gió lớn.
- Cuồng chiến hai tháng, thương vong thảm trọng, cuối cùng cái gì cũng đều không có cầm tới?
- Giết vào Luân Hồi bí cảnh, lại không công phá được Sí Thiên giới, trận chiến tranh này còn có ý nghĩa gì?
- Mặc dù Luân Hồi hư không cản trở thế công, bọn hắn kéo dài đến bây giờ còn có thể thông cảm được, nhưng không thể ngăn chặn Khương Phàm tại Luân Hồi bí cảnh, thật sự là không thể nào nói nổi.
- Nếu như không thể hủy đi Sí Thiên giới, chẳng phải Sí Thiên giới sẽ du đãng bốn chỗ ở trong hư không, tùy thời giáng lâm tại bất kỳ nơi nào sao?
- Là Man Hoang Chiến tộc cứu được Khương Phàm rồi. Nếu như không phải đế cốt dời đi lực chú ý, cuộc chiến tại Luân Hồi khẳng định là đã có kết cục khác.
…
Sí Thiên giới!!
Hỗn chiến thảm liệt cuối cùng kết thúc, Yêu thú cùng mọi người may mắn còn sống sót đều phân tán đến trong rừng rậm riêng phần mình chỉnh đốn.
- Thiệu Thanh Duẫn hẳn là đã rời khỏi Thương Huyền.
Thiên Hậu ngồi trên đỉnh núi, đón gió núi thanh lãnh, nhìn qua rừng rậm thanh thúy tươi tốt, má ngọc xinh đẹp nhìn không ra bất kỳ thể hiện gì.
- Nàng hãm hại Man Hoang Chiến tộc, sẽ không lại ở lại nơi này, lựa chọn tốt nhất là xâm nhập hải vực, tìm chỗ đặc biệt trốn đi, mau chóng dung hợp đế cốt, tiến vào cảnh giới Thánh Hoàng. Đế huyết lưu lại phía trên hai cây đế cốt, hẳn là đủ nàng tiến đến Thánh Hoàng cảnh, đế cốt có thể để làm sau này lại dùng, cũng có thể sử dụng làm vũ khí.
Khương Phàm chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lấy những gì hắn hiểu về Thiệu Thanh Duẫn, đạt được đế cốt chỉ là bắt đầu, một khi nàng thu hoạch được đầy đủ thực lực, dã tâm sẽ tùy theo tăng vọt. Nàng sẽ không thoả mãn với bấy nhiêu đó, cũng sẽ lợi dụng tài nguyên trong tay nàng với mức độ lớn nhất.
Coi như tương lai nghe được Thiệu Thanh Duẫn mạnh hơn Thánh Hoàng, bước lên cảnh giới Thần Linh, hắn cũng sẽ không hoài nghi.
Thiên Hậu cũng nói:
- Đạt được đế cốt, mục tiêu của nàng không chỉ là Thánh Hoàng, mà là cảnh giới Thần Linh. Vì để đạt tới mục tiêu, nàng sẽ dùng hết khả năng, không từ thủ đoạn. Ta nghĩ... Nàng sẽ yên lặng mấy năm, sau đó lấy tư thái đặc biệt, trở lại trước mắt người đời. Đến lúc đó, nàng không phải lãnh tụ thống ngự hải vực một phương, thì chính là tân chủ nhân của một hoàng đạo, sau đó... Chinh chiến Thiên Khải, tìm kiếm thời cơ thành thần!
- Nàng không có giết ta là không muốn giết ta bây giờ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ gặp gỡ nàng ở Thiên Khải, nàng cũng sẽ trở thành kình địch quấn chúng ta không ra.
- Thiệu Thanh Duẫn...
Thiên Hậu mặc niệm lấy tên của vị hoàng phi kiếp trước kia.
Trước đó không có vội vã xử lý Thiệu Thanh Duẫn, là hi vọng Khương Phàm có thể tự mình đối mặt, giải quyết xong chấp niệm, cũng là không có nhìn Thiệu Thanh Duẫn ở trong mắt, nhưng không nghĩ tới vận mệnh lại mở lên trò đùa cùng với nàng.
Kiếp trước không đủ tư cách làm đối thủ, kiếp này chỉ sợ sinh tử khó liệu.
- Chúng ta quá yếu, cần mạnh lên. Nếu Sí Thiên giới nguyện ý cùng chúng ta cùng tiến lùi, trữ cũng đầy đủ tài nguyên, dứt khoát ở chỗ này chỉnh đốn ba đến năm năm. Nhưng trước khi chỉnh đốn, chúng ta phải làm ba chuyện.
- Chuyện đầu tiên, Khương Quỳ, Khương Qua, lại mang theo Kim Hống cùng hai con Luân Hồi Huyết Sư, Ngũ Thánh liên thủ tiến đến hải vực, gấp rút tiếp viện Kiều Vô Hối.
- Chuyện thứ hai, mang Hoang Nguyên vương phủ cùng Trạch Thiên Các ra khỏi Xích Thiên Thần Triều, sau khi giải quyết nỗi lo thì sẽ không bị người khác quản chế nữa.
- Chuyện thứ ba, sau khi cứu Hoang Nguyên vương phủ cùng Trạch Thiên Các ra, dẫn Sí Thiên giới va chạm Xích Thiên hoàng thành, dùng cái này tuyên cáo toàn Thương Huyền, ai còn dám đuổi bắt Sí Thiên giới, trực tiếp giáng lâm đến trước mặt bọn hắn.
Rốt cuộc Khương Phàm cũng quyết định muốn chỉnh đốn, cục diện đặc thù cũng không thể không để hắn tạm thời dừng bước lại.
- Trạch Thiên Các...
Hai đầu lông mày Thiên Hậu hiện ra một tia phức tạp.
- Chúng ta có thể quyết tâm bỏ mặc Hoang Nguyên vương phủ cùng Trạch Thiên Các, nhưng Xích Thiên Thần Triều cũng mặc kệ chúng ta nghĩ như thế nào, nơi đó sẽ từ đầu đến cuối coi bọn họ là làm con tin, một khi khai chiến, nhẹ thì tra tấn, nặng thì trực tiếp xử tử.
Khương Phàm vẫn còn nhớ rõ tình cảnh khi gặp phải Xích Thiên Thần Hoàng ở Đọa Lạc Thiên Quốc, lão tặc không chút chần chờ nào, trực tiếp xử tử Khương Khấu, Khương Triều, Khương Lan.
Một khắc này, Khương Phàm thừa nhận mình tức giận, cũng đã hiểu còn trong lòng còn có lo lắng đối với Hoang Nguyên vương phủ.
Thiên Hậu trầm mặc không nói gì, Hoang Nguyên vương phủ là thân tộc của Khương Phàm, nhưng Trạch Thiên Các lại cho nàng hồi ức rất không vui.
Khương Phàm nói:
- Xích Thiên Thần Triều từ đầu đến cuối vẫn luôn xem Man Hoang Chiến tộc như uy hiếp, tuyệt đối không cho phép bọn chúng đạt được đế cốt, càng không thể tiếp nhận nơi đó sinh ra Thần Linh. Bây giờ Xích Thiên Thần Tôn đi Thiên Khải chiến trường, tinh nhuệ của Xích Thiên Thần Triều bị ép đến Man Hoang đại địa, số lượng cường giả cảnh nội thần triều có hạn, chính là lúc yếu ớt nhất.