Đan Đại Chí Tôn

Chương 1897: Sinh tử nghịch loạn, Thiên Hậu báo thù (3)




Mấy triệu vết nứt, giống như mấy triệu sợi xiềng xích, trải rộng mấy trăm dặm khung trời trên thần giáo.

- Không!!

Các cao tầng Thần giáo, toàn bộ rên rỉ, mặt xám như tro.

Ầm ầm...

Con đường Sinh Tử Lưỡng Giới triệt để sụp đổ, Tu La mang theo chiến uy tuyệt thế, sát ý như biển động, sôi trào Cửu U thâm không, giáng lâm đến phía trên thần giáo.

Hồn thân vạn trượng, sát uy như biển.

Chiến đao hoành không, đại đạo tháo chạy.

- Vạn tộc Thương Huyền, Chư Thiên Thần Ma... Ta, Tu La... Chưa chết!! Các ngươi, quên rồi??

Hai tay Tu La cầm đao, nộ phách Vạn Đạo Thần Giáo.

Thiên Đao rơi xuống, xán lạn như Ngân Hà, cuồn cuộn sát khí lại giống Hoàng Tuyền hoành hành, huyết hà bạo động.

Khí tức tuyệt vọng bao phủ khắp nơi, sát uy diệt thế hoắc loạn sinh tử.

Ầm ầm!!

Vạn Đạo Thần Giáo toàn lực duy trì mười ba tầng bình chướng bị tầng tầng băng diệt, ngọn núi lớn nguy nga hùng cứ ở Tây Bắc bị một đao bổ ra.

Đao mang mãnh liệt, sát uy hoảng sợ!

Mười ba tầng bình chướng bảo vệ hóa thành trận bạo tạc, băng diệt tế đàn, hủy diệt dãy núi, các đệ tử và trưởng lão đau khổ duy trì bị chôn vùi ngay tại chỗ, huyết nhục vẩy xuống đầy trời như mưa to.

Giáo chủ thần giáo, các Thánh Tổ đóng giữ, không chết cũng tàn phế.

Một đao, diệt tộc!

Một trận chiến, lập uy!

Tu La thu đao, ngắm nhìn Thiên Hậu, ngắm nhìn Cẩm Tú Sơn Hà, sau một khắc bị thời không bóp méo bao phủ, bị mấy triệu xiềng xích cuồng kích, cưỡng ép kéo về Côn Lôn Quỷ Sơn.

Không trung nhanh chóng khép lại, ánh sáng trở lại Tây Bắc.

Tử khí, ánh sáng lại xoay quanh không tiêu tan tại giữa thiên địa, như biển gầm tuôn ra, như màn trời rơi xuống.

Ầm ầm...

Tại thời điểm Vạn Đạo Thần Giáo lọt vào hủy diệt trọng thương, Địa Ma Thụ đột ngột nhảy tới, cuồng dã bước lên, rễ già tráng kiện đạp tan mặt đất, hoành hành không trở ngại, tăng lên rễ già dây leo hỗn loạn cuồng kích, giống như là thú triều lao nhanh, oanh oanh liệt liệt va vào Vạn Đạo Thần Giáo.

Phía trên tất cả đầu rễ già đều phát ra sóng âm kinh khủng, giống như con sông chồng chất bao phủ dãy núi phế tích.

Số lượng lớn người sống sót kêu gào thảm thiết, bị tươi sống chấn choáng, thậm chí chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

Địa Ma Thụ quơ xúc tu thô to mấy vạn mét, bắt lấy người sống, mãnh thú, ngay cả tảng đá, phòng ốc, cây rừng, cùng thi thể các loại, đều chưa từng buông tha, cuốn lên liền đưa đến bên trong 'Miệng rộng' trên cành cây, phàm là đồ có thể nhìn thấy, toàn bộ đều không buông tha.

Mặc dù mười năm trước tại Luân Hồi bí cảnh đã nếm qua một trận, nhưng lúc đó chỉ là nhét đầy cái bao tử mà thôi.

Tất cả đều là 'Sơn trân hải vị'.

Kim Hống, Địa Long, tam nhãn Kim Sư, Thiên Lôi Điểu và các Yêu thú cao giai Niết Bàn cảnh trở lên, còn có Khương Quỳ, Khương Bá, toàn bộ nhảy xuống Địa Ma Thụ, điên cuồng đánh giết đối với còn đang sụp đổ Vạn Đạo Thần Giáo.

Thiên Hậu thì cưỡi Kim Bằng, nhanh chóng hoành hành giữa thiên địa hỗn loạn, chạy tới địa lao mà Hướng Vãn Tình chỉ dẫn.

Khi Tu La Đao bổ Vạn Đạo Thần Giáo, núi lớn sụp đổ, địa lao bị hao tổn, thi thể Lâm Ngữ Linh bị chôn ở trong phế tích.

Nhưng, không chỉ có Thiên Hậu đang tìm Lâm Ngữ Linh, mà giáo chủ thần giáo bị đánh rách mướp cũng đang điên cuồng tìm kiếm Lâm Ngữ Linh.

Hắn mang theo thân thể vỡ vụn mạnh mẽ đâm tới trong phế tích, một tay nắm lấy đầu mình, một tay điên cuồng đánh sụp ra mặt đất, phải dùng thi thể Lâm Ngữ Linh, kích thích Thiên Hậu tới nhận lấy cái chết.

- Tìm được ngươi rồi!

Giáo chủ cầm một tảng đá chế trụ trước mặt, bỗng nhiên nhấc lên, những tảng đá trong mấy chục dặm đều bay lên, trong đó có một thân ảnh máu me khắp người.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người tựa như tia chớp vàng óng lướt qua đất trời hỗn loạn, khi giáo chủ chụp vào thân ảnh kia, trước một khắc, bóng người đã kịp thời lao tới.

Kim Bằng giương cánh gáy to, bắt lấy Lâm Ngữ Linh, bay thẳng lên trời.

Trên lưng Kim Bằng là một nữ hài nhi non nớt đứng đấy, tại thời gian một cái chớp mắt giáng lâm kia, nàng vẫn kịp thời lạnh lùng liếc mắt nhìn giáo chủ rách rưới.

- Thiên Hậu? Ta đang tìm ngươi đây!

Giáo chủ hét lớn, phát động một quyền, không gian sụp đổ, uy lực và năng lượng kinh khủng đi nhanh hơn mười dặm, xông về Thiên Bằng.

Rống!!

Một mảnh cương phong màu vàng nương theo thanh triều cuồng liệt, từ bên cạnh mãnh liệt lao tới, đối diện vỡ nát đòn tấn công kia.

Kim Hống!

Nó cao trăm trượng, tương tự Kỳ Lân, lại càng lộ vẻ thon dài dã tính, hai cái sừng như muốn xuyên cả trời, tóc mai như hùng sư, toàn thân phát động phù văn cổ xưa.

Nó hung hãn uy mãnh, chặn lại được trước mặt giáo chủ, há miệng rít lên một tiếng, phù văn toàn thân sôi trào, hiển hiện dị tượng, như muốn gào vỡ nhật nguyệt tinh thần, cái khí thế kinh khủng kia vô cùng rung động lòng người.

Giáo chủ chính là cảnh giới Thánh Vương, bay lên không muốn chém giết Kim Hống.

Nhưng, hắn bị Tu La đao tác động đến, không chỉ có thân thể rách rưới, thần hồn trọng thương, thực lực còn kém xa bình thường một phần mười.

Kim Hống gào thét, đuổi giết giáo chủ, cuồng dã chém giết.

Sớm trong năm Chư Thần tại thời đại Hồng Hoang, Kim Hống tuyệt đối là vô địch, vạn linh e ngại, bầy yêu cộng tôn, đứng hàng mười hai Yêu Tổ.

Bởi vì quá phách lối, nhiều lần đồ long ăn rồng, bị Cự Long trấn áp, không còn huyết mạch thuần khiết lưu truyền tới nay, nhưng dù vậy, Kim Hống bán huyết vẫn có thể đạt tới cảnh giới Thánh Linh.

Giáo chủ cuồng nộ, muốn chém giết Kim Hống, nhưng thương thế lại quá nặng, liên tiếp bị đánh tan.

Tô Niệm đứng trên lưng Kim Bằng, muốn kiểm tra thương thế của Lâm Ngữ Linh, lại phát hiện ngoài ý muốn, Lâm Ngữ Linh đã không có khí tức, lạnh cả người, giống như đã chết rất nhiều ngày.

- Chết rồi?

Hướng Vãn Tình kinh hô, vẫn cho rằng thần giáo muốn khống chế Lâm Ngữ Linh uy hiếp Tô Niệm, không nghĩ tới đã chết.

- Mẫu thân...

Tô Niệm khẽ mở đôi môi đỏ, nước mắt tràn mi.

Nàng run rẩy ôm chặt thi thể Lâm Ngữ Linh, chôn đầu thật sâu.

Hướng Vãn Tình đưa tay, muốn an ủi Tô Niệm, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Từ sau khi nàng tra được Lâm Ngữ Linh bị bắt từ thánh địa, Tô Niệm đã không để ý khuyên can, mạo hiểm xông vào U Minh Địa Ngục, xin mời Tu La Đao bổ Vạn Đạo Thần Giáo, cưỡng ép cứu mẫu thân.

Có thể thấy được tình cảm của Tô Niệm đối với Tô gia rất sâu.

Nhưng... Bọn hắn đã tới! Vạn Đạo Thần Giáo đã bị hủy!

Lâm Ngữ Linh cũng đã chết!

Tô Niệm ôm thi thể Lâm Ngữ Linh trong ngực, thân thể non nớt mảnh mai nhẹ nhàng run rẩy, hai mắt đẫm lệ, trong đôi mắt mông lung đung đưa sự bi thương.