Đan Đại Chí Tôn

Chương 1872: C1872: Tuyệt vọng




Thẩm Minh Thu kêu gào thảm thiết, thân thể run rẩy kịch liệt.

Nọc độc lan tràn khắp cơ thể, mạch máu vỡ nát, da thịt hư thối.

Khi độc tố lan tràn đến đầu, loại đau đớn như bị hàng vạn con kiến gặm ăn kia trong nháy mắt đã để đau đớn thăng cấp.

Con mắt của Thẩm Minh Thu vỡ nát, thất khiếu rướm máu, huyết nhục tróc ra từng mảng lớn, sống không bằng chết!

- A a... Ta nói... Ta nói...

Sau khi Thẩm Minh Thu bị hành hạ lặp đi lặp lại chín lần, rốt cuộc cũng muốn hỏng mất.

- Tô Niệm giấu ở nơi nào?!!

Lục trưởng lão tản ra gai độc, khống chế sợi rễ quấn chặt Thẩm Minh Thu.

- Ta... Ta chỉ biết đại khái vị trí...

Thẩm Minh Thu rẩy, ý thức hôn mê, lần đầu tiên đã hiểu cái gì gọi là sống không bằng chết.

- Nói!!

- Vị trí thật rất bí ẩn, trừ hai phu thê Thánh Chủ, chính là những túc lão quy ẩn kia biết. Đa số người trong thánh địa, cũng đều cho rằng nàng còn sinh hoạt trên ngọn núi tổ địa kia.

- Làm sao ngươi biết được?

- Trước đó... Tô Niệm được những túc lão quy ẩn kia chiếu cố, đại công tử ngẫu nhiên còn có thể đi gặp vài lần, cũng vô cùng yêu thương muội muội đáng yêu kia của hắn. Thế nhưng... Từ sau khi Tô Niệm thức tỉnh linh văn liền biến mất từ nơi đó. Đại công tử đến chỗ Thánh Chủ náo loạn rất nhiều lần, mới biết được Tô Niệm đã bị chuyển dời đến bên ngoài. Lúc ấy Đại công tử còn phàn nàn cùng ta, nói đã chuẩn bị quà sinh thần cho Tô Niệm, nhưng không có cơ hội đưa, còn nói từ nhỏ Tô Niệm đã giống như bị giam ở trong lồng, rất đáng thương. Ta... Ta liền xung phong nhận việc... Thay đại công tử điều tra.

Nhị trưởng lão cùng Lục trưởng lão có chút nhíu mày, ngay cả nhi tử cũng đều muốn giữ bí mật?

Cái biện pháp này có phải quá mức hay không!

Chẳng lẽ, Đại Diễn Thánh Chủ biết thân phận Tô Niệm? Hoặc là Tô Niệm vụng trộm nói cho bọn hắn, cho nên bị bí mật bảo vệ!


- Cất ở đâu?

- Ta vụng trộm theo dõi thật nhiều lần, mới phát hiện ra được, nhưng vừa tới nơi đó liền bị Yêu thú trấn thủ phát hiện, vì thế còn bị trách phạt đóng chặt ba tháng.

Mặt mũi Thẩm Minh Thu tràn đầy máu tươi, mệt mỏi nói, kịch liệt ho khan vài tiếng, vội vàng nói:

- Ta đều nói cho các ngươi những gì mà ta biết, các ngươi có thể giết ta, nhưng đừng lại sát hại đệ tử khác. Ta dám cam đoan, coi như các ngươi giết sạch những đệ tử phía ngoài kia, cũng tra không được tình huống kỹ lưỡng hơn so với ta.

Lục trưởng lão hỏi:

- Đều có ai bồi tiếp giấu Tô Niệm đi?

- Chính là những túc lão quy ẩn kia.

- Nơi đó có cấm chế không?

- Ta không biết, lúc ấy ta còn chưa tới nơi đó liền bị phát hiện.

- Ngươi còn nhớ rõ là nơi không?

- Đó là chuyện ba năm trước đây, là thời điểm sinh nhật tròn mười tuổi của Niệm nhi, có khả năng bọn họ lại đổi chỗ.

- Dẫn đường!

- Ta chỉ cho các ngươi, chính các ngươi đi. Ta... Ta chỉ cầu được chết...

- Ngươi không được chọn!!

- Giết ta đi!! Ta nói những lời này, đã là phản bội thánh địa, ta không thể nào lại dẫn các ngươi đi.

- Dẫn đường!!

Lục trưởng lão khống chế sợi rễ, quấn Thẩm Minh Thu thành cái bánh chưng, ném tới trước mặt.

- Giết ta đi, ta không thể nào mang các ngươi đi qua, van cầu các ngươi...

Thẩm Minh Thu cố ý cầu khẩn, nhưng trong lòng lại thoáng thở phào, bị lừa rồi!!

Bọn ngu xuẩn này bị lừa rồi!!

- Chờ một chút!!

Nhị trưởng lão đột nhiên gọi lại.

Thẩm Minh Thu trong lòng lộp bộp dưới, phát hiện vấn đề??

Nhị trưởng lão phân phó nói:

- Lại tra tấn hắn ba mươi lần, một lần nữa thẩm vấn, xác định hắn không có nói dối. Thông báo tiếp các đệ tử, toàn bộ rút về.

- Ba mươi lần? Không được!! Không...

Thẩm Minh Thu giãy dụa kịch liệt, thật không nguyện ý lại tiếp nhận loại đau đớn sống không bằng chết kia, mà... Ba mươi lần, nếu quả như thật sự hỏng mất mà nói nhầm thì sao?

- Lần đầu tiên! Ta thay ngươi đếm!

Lục trưởng lão khống chế gai độc đâm xuyên vào cơ thể Thẩm Minh Thu.


- A!!

Tiếng Thẩm Minh Thu kêu gào thê lương vang vọng trên đỉnh núi, da thịt thối rữa, xương cốt hoá mềm, hắn trừng trừng hai mắt, toàn thân co rút, run rẩy, rất nhanh ngay cả yết hầu cũng bắt đầu hư thối.

Hắn nhận lấy đau đớn thảm liệt, hận không thể xé nát mình.

Trong vài phút ngắn ngủi, trong ý thức sụp đổ của Thẩm Minh Thu chỉ còn lại có khát vọng đối với cái chết. Sau đó... những tia sáng màu xanh lại bao phủ Thẩm Minh Thu, điều trị thương thế, khép lại máu thịt cho hắn.

Thẩm Minh Thu vừa mới thức tỉnh, ngay sau đó lại bị gai độc lần nữa đâm xuyên thân thể, đau đớn... Tiếp tục...

Lục trưởng lão hành hạ Thẩm Minh Thu trọn vẹn hai canh giờ, chờ đến lúc buông ra, ý thức Thẩm Minh Thu đã hoảng hốt, ánh mắt tan rã, giống như là thể xác không có linh hồn.

Nhị trưởng lão ở bên cạnh lạnh lùng phân phó:

- Hỏi!!

Lục trưởng lão ngồi xổm ở trước mặt Thẩm Minh Thu:

- Nữ nhi Tô Thiên Sóc tên là gì?

Ánh mắt Thẩm Minh Thu trở nên đờ đẫn, mập mờ nói nhỏ:

- Tô... Niệm...

- Tô Niệm là linh văn gì?

- Linh văn... Linh văn...

- Tô Niệm, là linh văn gì.

Đáy mắt Thẩm Minh Thu trống rỗng, thoáng hiện lên tia sáng yếu ớt:

- Không biết...

Sau khi Lục trưởng lão cẩn thận hỏi thăm, liền đứng dậy gật đầu với Nhị trưởng lão:

- Không có vấn đề, đều trả lời như trước đó.

Sau khi các đệ tử thần giáo lần lượt rút đi, Thẩm Minh Thu đã dẫn đường xâm nhập rừng rậm.


Thẩm Minh Thu mang theo bọn hắn chạy tới Đại Diễn thánh địa.

Hơn một trăm vị đệ tử nội tông Thần giáo phân tán ở xung quanh, trải rộng ra hơn mười dặm, chuẩn bị thanh lý đặc thù Yêu thú cùng đệ tử thánh địa đang lịch luyện.

Một tiếng tiếng gáy to rõ vang tận mây xanh.

Là một con Bằng Điểu màu vàng, giương cánh trăm mét, sáng chói loá mắt, bằng tốc độ kinh người lướt qua khung trời.

- Kim Bằng??

Bọn người Nhị trưởng lão nhanh chóng dừng lại, cẩn thận trốn ở trong rừng rậm.

- Đại công tử...

Thẩm Minh Thu mệt mỏi giương mắt lên, nhìn phiến kim quang biến mất rất nhanh trong tầng mây kia, vẻ mặt ảm đạm.

- Đó là Tô Triệt sao?

Lục trưởng lão cảm thấy thật đáng tiếc, nếu như có thể trực tiếp bắt lấy Tô Triệt, nhất định có thể ép hỏi càng nhiều chi tiết.

Đáng tiếc, tọa kỵ của Tô Triệt là Kim Bằng, tốc độ quá nhanh.

- Đi mau, dẫn đường.

Nhị trưởng lão lạnh lùng thúc giục.

Thẩm Minh Thu suy yếu ho khan, chỉ chỉ phía trước:

- Tiếp tục đi đến phía trước, nơi ẩn thân cách Đại Diễn thánh địa không xa, năm mươi, sáu mươi dặm mà thôi. Các ngươi coi chừng, không được kinh động người khác.

- Ngươi còn có tâm tư quan tâm chúng ta?

Có đệ tử thần giáo ở phía sau hừ lạnh.