Đan Đại Chí Tôn

Chương 1863: C1863: Vây giết




Tổ từ Dương gia!

Nơi này là cấm khu quan trọng nhất của Dương gia, tọa lạc tại nơi sâu nhất trên hòn đảo của Dương gia.

Bên ngoài là nghĩa trang khổng lồ, càng là chỗ trận tâm pháp trận bảo vệ hòn đảo Dương gia.

- Dương Biện? Ngươi không thể tới nơi này!

Hai vị lão nhân tóc hoa râm đứng ở trước cửa nghĩa trang, ngăn cản Dương Biện đang đi tới.

- Đừng ép ta giết người tại nghĩa trang.

Dương Biện đi thẳng đến nghĩa trang, đi theo phía sau là Khương Qua đã nắm chặt chiến đao.

Khương Qua tản mát ra sát khí lăng liệt, Thiên Cương Lôi Hỏa mênh mông vờn quanh chiến đao cứ như Phượng Hoàng dục hỏa đang bay lên.

Hai vị lão nhân khẽ nhíu mày, nắm chặt nắm đấm, trong thân thể già nua truyền ra tiếng tạch tạch thanh thúy, giống như tùy thời có thể hóa thân thành cự kình.

- Người trấn thủ tổ từ, nên giữ nghiêm tộc quy. Tộc quy thứ hai, kình hồn, Viễn Cổ vi hoàng! Hoàng Giả, thống ngự toàn tộc! Kẻ phạm ta, phạm tộc quy! Lui!

Dương Biện không sợ, đi đến trước mặt bọn hắn, không có dừng lại nửa bước, mà là đẩy bả vai của hai người, đi đến nghĩa trang.

Hai vị tộc lão liên tục chần chờ, cuối cùng vẫn không tiếp tục ra tay, nhưng lại ngăn cản Khương Qua:


- Giữ lại tôn nghiêm sau cùng cho Dương gia, người ngoài vào không được nghĩa trang.

Khương Qua đứng ở trước mặt hai người, khoảng cách chỉ có ba bước, tay trái lấp lóe ánh sáng, Long Lân Lôi Mã trong nhẫn không gian đã đi ra, anh tuấn thần võ, thân hình thon dài, giống như Lôi Long.

Long Lân Lôi Mã phát động lôi triều khắp cơ thể, dữ dằn hỗn loạn, lúc nào cũng có thể giết đến.

Hai vị Tộc lão trấn thủ nghiêm túc lạnh nhạt, giằng co với Khương Qua, cũng đang quan sát vị tán tu kết giao cùng Dương Biện này.

Nhưng, nhìn một chút, lông mày của hai vị tộc lão đều không hẹn mà cùng nhíu lại.

Bọn hắn đều là Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên, có thể rõ ràng cảm giác được cảnh giới của Khương Qua giống bọn hắn.

Nhưng, ở đâu ra cảm giác áp bách?

Bọn hắn là Cự Kình linh văn, có được kình hồn cường hãn, cho tới bây giờ đều là bọn hắn sinh ra áp bách đối với người cùng cảnh giới khác, lúc nào đã bị áp bách qua?

Hai vị tộc lão bỗng nhiên ngưng tụ con ngươi, mặt lộ kinh sợ.

Thiên phẩm linh văn?

Khương Qua là Thiên phẩm linh văn!

Dương Biện đi qua con đường lát đá trong nghĩa trang, cây già cứng cáp ở hai bên vẩy xuống bóng cây pha tạp, để gương mặt lãnh tuấn kia của hắn lúc sáng lúc tối.

Tòa cung điện màu đen sâu trong nghĩa trang kia trang trọng mà nghiêm túc, chính là tổ từ Dương gia.

Phía dưới tổ từ là một không gian độc lập bị phong cấm. Bên trong là đại dương mênh mông, có năm Thái Cổ kình hồn đang ngủ say.

Ngàn năm qua, Dương gia bồi dưỡng được qua rất nhiều Thánh Linh, nhưng muốn bóc ra kình hồn và bảo tồn vĩnh cửu, vô cùng khó khăn, đầu tiên chính là phải rút đi ra khi còn sống.

Chỉ một điểm này cũng đủ để cho rất nhiều Thánh Tổ chùn bước.

Mà cho dù đồng ý rút ra, kình hồn cũng không thể cam đoan trăm phần trăm còn sống. Cho nên tiếp tục tích lũy ngàn năm, phía dưới tổ từ chỉ là giữ năm Thái Cổ kình hồn.

Dương Thiên Khuyết mới đầu không có ôm lấy hi vọng, nhưng không nghĩ tới sau khi lặp đi lặp lại nói lên tình trạng của gia tộc, cùng quyết tâm trọng chấn gia tộc của mình, vậy mà lại thật sự đã tỉnh lại một kình hồn.

Nhưng, đây là kình hồn cảnh giới Thánh Linh, năng lượng cực kì khủng bố, muốn hoàn chỉnh dung nhập vào trong thân thể, đầu tiên là phải tái tạo nội hải, cung cấp một nội hải có thể chứa đựng kình hồn cảnh giới Thánh Linh.

Biện pháp trực tiếp nhất, chính là trực tiếp nuốt kình hồn xen lẫn nội hải này vào.

Đây không chỉ sẽ nhấc lên nguy hiểm to lớn, còn sẽ tiếp nhận đau đớn khó có thể tưởng tượng được, hơi không cẩn thận liền có khả năng bạo thể mà chết.


- A...

Trong không gian hải triều phía dưới tổ từ tràn ngập tiếng kêu rên khàn giọng của Dương Thiên Khuyết.

Dương Thiên Khuyết hóa thành cự kình hai ba trăm mét, cố gắng dung hợp Thánh Linh xen lẫn nội hải, thân thể kịch liệt nhấc lên, khi thì bành trướng, khi thì áp súc. Hài cốt toàn thân đều đang không ngừng vỡ vụn và gây dựng lại.

Nội hải Thánh Linh cảnh bất luận là từ quy mô hay là năng lượng đều cao hơn Bán Thánh rất nhiều, cưỡng ép nhét vào sẽ mang cho thân thể phụ tải cực lớn.

Dương Thiên Khuyết sắp hỏng mất, lần lượt vỡ vụn lại đoàn tụ, để hắn đau đến không muốn sống, nhưng muốn tiếp tục làm tộc trưởng, tiếp tục dẫn dắt gia tộc, hắn nhất định phải tiếp tục gánh vác.

- Dương Thiên Khuyết!

Một giọng nói lạnh lùng từ phía trên cấm địa tổ từ truyền đến.

- Dương Thiên Khuyết, ta biết ngươi ở phía dưới. Nghe ra giọng ai không? Ta là Dương Biện! Ta, đã trở về!

Thanh âm từ phía trên truyền vào cấm địa, đang quanh quẩn bên trong thủy triều cuộn trào mãnh liệt.

Dương Thiên Khuyết cố nén đau khổ kịch liệt, mở ra con mắt đỏ ngầu.

Dương Biện??

Tại sao hắn lại trở lại!

Bị bắt, hay là...

- Ta tới đây là muốn thông báo mấy chuyện với ngươi.


Giọng của Dương Biện tiếp tục truyền vào phía dưới, rõ ràng khuếch tán ở bên trong hải triều.

- Sau khi ngươi rời khỏi thế giới mới không lâu, bình chướng khung trời đã toàn diện phong bế, người ở bên trong đều bị khốn trụ. Thế giới mới có chủ nhân Thế Giới, tọa trấn tại Giới Nguyên sơn, điều khiển ba mươi tám ngọn Tổ Nguyên sơn. Thế giới mới mở ra, bản thân chính là cái bẫy, chính là để hấp dẫn cường giả của Thần Vực Chi Hải đi đến, sau đó... Thu lưới vây giết!

- Bây giờ Thần Vực Chi Hải đã loạn, người của Hải Thần đảo bị nhốt ở bên trong cũng đều chết hết rồi, bao gồm cả nhóm người Hải Thần đảo kia. Ta rất may mắn, trước khi bình chướng phong cấm, đã rời khỏi nơi đó.

Thanh âm đang khuếch tán bên trong hải triều, Dương Thiên Khuyết ở bên trong nghe được rõ ràng.

Chấn kinh, chất vấn, lo lắng.

Các loại cảm xúc tiếp tục cuồn cuộn, để hắn đang áp chế đau khổ đã nhanh mất khống chế.

Ầm ầm!

Cơ thể ba trăm mét của Dương Thiên Khuyết kịch liệt phồng lên, trực tiếp biến thành một quả cầu, da thịt phồng lên để hài cốt vỡ vụn toàn diện, giống như một vùng biển mênh mông đang bộc phát trong thân thể.

Hắn đau đớn nhấc lên, cực lực bình phục tâm tình tiến hành áp chế.

Giọng của Dương Biện lại lần nữa truyền vào.

- Ta trở về, bởi vì Dương gia cần ta! Ta trở về, cũng mang theo Dương Thiên Hữu. Thật đáng tiếc, thời điểm ta giết hắn tại bến tàu, cũng không biết ngươi còn sống, không thể để cho ngươi đưa hắn đoạn đường cuối cùng.

- Biết Dương Thiên Hữu chết như thế nào không? Trước tiên là nát tứ chi, sau đó lại bạo thân thể, thần hồn câu diệt, không còn luân hồi.