Chu Thanh Thọ thể hiện quái dị:
- Đại Tặc... rất quen với ngươi??
- Từng là huynh đệ.
- Sau đó thì sao?
- Ta muốn ăn trái cây, nó không để cho, hẹp hòi, không chơi cùng nó.
- Nhỏ mọn như vậy? Đúng là không đáng thâm giao.
Đại Vương vểnh cổ lên, cẩn thận quan sát:
- Cáp! Thật đúng là không có ở đây! Ta biết nó khẳng định sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Nhanh nhanh nhanh, thừa dịp nó không ở đây, lên trên cây hái trái cây đều, toàn cuốn đi bảo bối nó vơ vét những năm này.
- Ngươi chờ một chút! Cây đều là kịch độc, trái cây không có độc sao?
- Cả cây từ rễ đến thân cây lại đến nhánh cây phiến lá, thậm chí là chất lỏng, đều có kịch độc, nhưng duy chỉ có kết trái cây là không có độc. Chẳng những không có độc, còn có công hiệu vô cùng thần kỳ, có thể nói là linh quả vị ngon nhất thế gian, một ngụm như tẩy rửa cơ thể, hai ngụm thay xương đổi thịt, ba ngụm như khởi tử hồi sinh.
- Ai nói với ngươi?
- Đại Tặc chứ ai, mặc dù có thổi ngưu bức, nhưng đồ độc nhất thế gian ký kết linh quả thuần nhất, khẳng định có công hiệu thần kỳ. Còn có, bình thường Đại Tặc thích nhất là lang thang bốn chỗ, sưu tập bảo bối, còn chạy đến Thao Thiết nơi đó móc qua con non. Trong những năm này không biết đã trữ được bao nhiêu bảo bối tốt, ta nhìn đều đỏ mắt. Đi đi đi, rút cho hết đồ của hắn, một cái cũng đều đừng để lại, ha ha ha.
Khương Qua quái dị nhìn Đại Vương:
- Đại Tặc có thể có huynh đệ này như ngươi, thật sự là tám đời đã tu luyện tốt phúc phận.
- Nhanh nhanh nhanh.
Đại Vương đã không thể chờ đợi, thúc giục Khương Qua nói:
- Mau thả yêu hỏa của ngươi ra xua tan khí độc, thừa dịp trước khi nó trở về mau chóng rời khỏi.
- Vị Đại Tặc này là yêu vật gì?
- Một con cá sấu mà thôi, chủng loại rất ngu kia, không cần sợ.
- Thật không cần sợ??
- Ngươi là Phượng Hoàng, còn sợ cá??
Dưới sự thúc giục của Đại Vương, Khương Qua phóng thích ra yêu hỏa Phượng Hoàng, xua tan độc trùng, đốt cháy độc chướng, mang theo bọn hắn đi tới trên núi.
Khương Phàm không tin được gia hỏa này, lặng lẽ kích hoạt linh văn, tùy thời chuẩn bị rút lui.
- Quả của Vạn Độc Huyết Long ở bên trong ‘chí độc thế gian’ thật sự có thể đứng vào năm vị trí đầu.
Giọng Đan Hoàng vang lên ở trong đầu Khương Phàm, giới thiệu nói:
- Vị Đại Tặc kia cũng không có khuếch đại. Tương truyền vào thời kỳ Hồng Hoang, xác thực có Vạn Độc Huyết Long đã từng sinh ra linh trí, hóa thân qua Độc Long. Những nơi Độc Long đi qua, vạn dặm hoang vu, thiên địa suy bại, năng lượng, không gian, thời gian, thậm chí là trật tự, đều có thể ăn mòn.
- Vạn Độc Huyết Long kết linh quả, cũng đúng là bảo vật chí thuần. Cùng loại với đen cực, tức là trắng, tử chi cực, tức là sinh. Nhưng, nhất định phải hoàn toàn chín muồi mới có thể sử dụng, có thể mọc lại thịt từ xương, tố sinh cơ, có thể tụ tàn hồn, nghịch luân hồi, nói đơn giản chút, người vừa mới chết... Khởi tử hồi sinh!
- Cây Huyết Long này cao đến quy mô này, đại khái là tuổi tác gì rồi?
Khương Phàm không tiếp tục hỏi thăm tình huống vực sâu cùng Đan Hoàng, hai người đều ăn ý xem như cái gì cũng đều chưa từng xảy ra.
- Phàm là Yêu Thụ có thể ghi vào sử sách, đều vô cùng cường đại, cũng đều cần thời gian lâu dài để sinh trưởng. Ta đoán chừng, cây Vạn Độc Huyết Long này hẳn là đã có mấy vạn năm tuổi thọ.
- Mấy vạn năm...
Khương Phàm rung động, cái tuổi thọ này để người ta hâm mộ thật.
- Oa a a, oa a... Quả nhiên giống như là Huyết Long!
Bọn hắn đi đến trên núi, rung động nhìn qua.
Độc thụ cứng cáp uốn lượn hướng lên trời, tráng kiện cứng rắn, vỏ cây rạn nứt nứt ra giống như là vảy rồng, lá cây nở rộ tử hà trong vắt, từng cái từng cái rủ xuống, giống như râu rồng.
Nhưng không gian nơi này lại hiện ra gợn sóng yếu ớt, giống như là bị tử khí ăn mòn.
- Ha ha, bảo bối! Bảo bối của ta!
Đại Vương nhào vào trong hố lớn ở phía đỉnh núi, hào quang nồng đậm nơi đó giống như là như thủy triều, nhiều loại tinh thạch bảo vật chất đống, có xương thú, thú nguyên, trứng ngọc, còn có tinh thạch, linh túy, cái gì cần có đều có.
Trừ cái đó ra, còn có rất nhiều tảng đá đục khắc chậu hoa, bên trong chứa đựng dược liệu hiếm thấy, sáng chói chói mắt, hương khí nồng đậm.
Bọn người Khương Qua đều kích động, dược liệu gì đó mặc dù không hiểu, nhưng liếc mắt liền nhìn ra xương thú cùng thú nguyên ở bên trong không đơn giản.
Đại Vương một bên nắm lấy bảo bối nhét vào bên trong mai rùa, một bên cao giọng gào to:
- Đừng khách khí, tùy tiện cầm, cứ tự nhiền như nhà mình!
- Nói y như ngươi!
Chu Thanh Thọ hưng phấn nhào vào, cũng khí thế ngất trời nhét vào trong nhẫn không gian.
Chiếc nhẫn là của Dương Thiên Hữu kia, bây giờ đã thuộc về hắn.
- Đừng động!!
Khương Phàm đột nhiên gọi bọn họ lại.
- Thế nào??
Đại Vương co rụt cổ lại, sẽ không phải cái tên kia đã trở lại đấy chứ?
- Nơi này không phải Tổ Nguyên sơn, Đại Tặc lại không ở đây, chúng ta dứt khoát đều dời cả ngọn núi đi.
Khương Phàm vừa chuẩn chuẩn bị nhét Thánh Thụ cho Thế giới Ngũ Hành bình yên.
- Cáp! Đúng nha!! Sao ta không nghĩ tới chứ!
Hai mắt Đại Vương tỏa sáng, hưng phấn mà nhảy dựng lên, ha ha, nó muốn để thời điểm Đại Tặc kia trở về đều không có nơi khóc.
- Đều tản ra, ta chuẩn bị...
Khương Phàm đang muốn khống chế cả ngọn núi cao, trong hố lớn bảo vật đột nhiên truyền ra tiếng gầm giận dữ.
- A a a! Đại vương bát, lão tử chờ ngươi rất lâu!
Hố to oanh minh, loạn thạch hòa với bảo vật bay lên cao, một con cự ngạc to béo gầm thét vọt ra, cao hơn năm mươi mét, lân giáp nặng nề cứng rắn, móng vuốt cứng cỏi sắc bén, mở ra miệng rộng, thanh triều sôi trào:
- Lão tử đoán được ngươi sẽ tới trộm cắp, quả nhiên ngươi đã tới, còn mang theo bầy khỉ không có lông!
- Bò sát mập, ngươi lại mai phục, quá âm hiểm!
Đại Vương ngao ngao luồn lên tới.
- Con rùa không biết xấu hổ, muốn chết!
Cự ngạc cất bước phóng tới, đất rung núi chuyển, loạn thạch đều thủng, oanh động dã man, nó mở ra hàm răng sắc bén, cắn một cái hướng về phía Đại Vương.
Đại Vương lập tức rụt đầu lại, kích hoạt phù văn trên mai rùa.
Răng rắc!!
Cự ngạc cắn xuống một cái, mai rùa hoàn hảo không chút tổn hại, ngược lại răng của cự ngạc lại chấn động đến đau nhức, đầu đều ông ông.