Đan Đại Chí Tôn

Chương 1824: C1824: Săn giết dương thiên hữu 2




Biên giới chiến trường bên ngoài năm mươi dặm, Dương Thiên Hữu đang được Dương Lam và các cường giả Dương gia bảo vệ, lạnh lùng nhìn chiến trường.

- Ừm?

Lỗ tai Dương Thiên Hữu khẽ nhúc nhích, giống như nghe được có người đang gọi hắn.

Mới đầu không để ý, tất cả lực chú ý đều đặt trên chiến trường bạo loạn oanh minh phía trước, nhưng khi tiếng Dương Biện gào thét liên tiếp truyền tới, rốt cuộc hắn cũng quay đầu lại.

- Dương Biện??

Dương Thiên Hữu ngưng tụ con ngươi, lập tức triệu ra Hải Hoàng Tam Xoa Kích.

- Là Dương Biện? Hắn thật to gan, cũng dám lộ diện ở chỗ này!

Sắc mặt Dương Lam hơi trầm xuống, vẫn phách lối trước sau như một.

- Không có Thiên Kiếm Thần Tông bồi tiếp, dám vọt thẳng đến đây. Hừ, là cảm giác chúng ta bị kềm chế, không thể nào bắt bọn hắn sao?

Người đang nói chuyện chính là tộc lão Dương gia để lại - Dương Hôn, Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên.

- Đó chính là năm huynh đệ bọn họ sao?

Lý Hùng lần đầu tiên nhìn thấy đám huynh đệ kia của Dương Biện.

Một người cưỡi Long Lân Lôi Mã, một người khống chế Cự Quy Hải Linh, một người quấn ánh sáng tinh thần.

Hả?


Không phải còn có một Hắc Lân Dực Long sao?

Đi đâu rồi!

- Trận chiến thứ hai, ngươi chuẩn bị xong chưa? Ngươi còn dám tới không?

Tiếng Dương Biện gào thét xuyên qua hải triều mãnh liệt, rõ ràng truyền đến nơi này.

- Ngươi chỉ là may mắn thắng một lần mà thôi!

Dương Thiên Hữu tức giận, khống chế hải triều, vọt tới phía Dương Biện nơi đó, thanh âm vang vọng Thiên Hải:

- Trong mười chiêu, ngươi chắc chắn sẽ thua!!

- Dương Biện muốn chết, nếu đã tới, cũng đừng để hắn rời khỏi.

Dương Lam lập tức đuổi theo.

- Tản ra, vây quanh bọn hắn! Chú ý trên trời, con Hắc Long kia không ở đây, khả năng sẽ đánh lén.

Dương Khoát thét lên ra lệnh năm vị tộc lão Dương gia khác nhanh chóng tản ra.

- Chúng ta cũng đi qua nhìn một chút.

Lý Hùng chào hỏi các cường giả Lý gia.

Hắn cũng muốn nhìn Thánh Vương Thiên phẩm Dương Biện mạnh bao nhiêu, rốt cuộc có thể đối kháng Dương Thiên Hữu đang tức giận hay không.

- Lần trước Dương Thiên Hữu chưa chuẩn bị kỹ càng, bị thiệt lớn, lần này sẽ toàn lực ứng phó, hẳn là có thể chính thức phân cao thấp cùng Dương Biện.

Các tộc lão Dương gia đều rất coi trọng Dương Thiên Hữu, dù sao cũng là người được Hải Thần đảo dùng toàn bộ tài nguyên bồi dưỡng, mà Dương Biện lại lang thang ở bên ngoài mười năm, tài nguyên thiếu thốn, rất khó kích phát ra thực lực Thánh Vương Thiên phẩm thật sự.

Theo tiếng Dương Biện la lên, các cường giả Dương gia, Lý gia xem chiến ở bên ngoài, nhao nhao khởi hành, theo Dương Thiên Hữu vây lại.

- Đệ đệ tốt của ta! Trận chiến thứ hai, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Dương Biện cầm chiến kích trong tay, nhanh chân bước về phía trước, không vội vã, nhưng mỗi một bước dẫm xuống, đại dương mênh mông lại rung động, khung trời oanh minh, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm, giống như là một siêu cấp Chiến Thần.

- Ca ca của ta, không nên khinh thường!

Dương Thiên Hữu vượt biển phóng tới, toàn thân dâng lên hào quang óng ánh, trùng kích huyết nhục thần hồn, nở rộ ra khắp nơi, bao phủ hơn ba mươi dặm xung quanh, hình thành Thiên Mệnh Chiến Giới, ngay sau đó Viễn Cổ kình hồn thức tỉnh, hồn uy cường hãn cùng Hải Hoàng Tam Xoa Kích cộng minh.

Ong ong ong!

Hải Hoàng Tam Xoa Kích bộc phát cường quang, giống như là sóng cả màu vàng bành trướng, chiếu sáng Thiên Hải, còn làm nổi bật Dương Thiên Hữu giống như là Hải Hoàng.


- Thiên Hữu! Giết giết giết! Làm cho tất cả tất cả mọi người xem thực lực chân chính của ngươi một chút!

Dương Lam ở phía sau phấn chấn hô to.

- Giết giết giết.

Dương Hôn và các tộc lão nhanh chóng phân tán, cũng cỗ vũ cho Dương Thiên Hữu.

Dương Biện vững bước bước lên, dần dần tăng tốc, Dương Thiên Hữu dã man phóng tới, càng lúc càng nhanh.

Hai bóng người mang theo hai loại chiến uy bành trướng, vượt qua đại dương mênh mông, đối diện giết tới cùng một chỗ.

Dương Biện nhận Thiên Mệnh Chiến Giới cường thế áp chế, cảnh giới tầng tầng thoái hóa. Nhưng, Thánh Vương Thiên phẩm Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên đã đủ để có thể so với tam trọng thiên khác. Cho nên... áp chế trong nháy mắt, còn lâu mới có được mãnh liệt như lần trước.

Dương Biện nhanh chóng hạ xuống cảnh giới, cưỡng bức cắm ở vấn đề tương đương với Sinh Tử cảnh.

- Trận chiến thứ hai, bên trong mười chiêu, ngươi thua chắc!

Dương Thiên Hữu dậm chân bay lên không, hét lớn như sấm, toàn thân bộc phát cường quang vạn trượng, ánh mắt như tia điện, hai tay nắm chắc Hải Hoàng Tam Xoa Kích, xé ra không gian, huy động càn khôn.

Giờ khắc này, Viễn Cổ kình hồn trùng kích thần hồn, điên cuồng kích ra thần uy của Hải Hoàng Tam Xoa Kích.

Toàn lực ứng phó!!

Chiến ý dâng cao!

- Trận chiến thứ hai! Kết thúc!!

Ánh mắt Dương Biện như đao, hai tay vung vẩy Đồ Thần Chiến Kích, chiến kích phun trào minh quang tử vong, bổ về phía Dương Thiên Hữu.

Ầm ầm!!

Hai thanh chiến kích va chạm, bộc phát ra kim quang sáng chói cùng hắc khí tĩnh mịch, quét sạch tám phương, nhấc lên trăm ngàn con sóng triều.


Trong nháy mắt, Dương Thiên Hữu bỗng nhiên giật mình.

Bất luận là lực lượng chiến kích của Dương Biện kích phát ra, hay là uy thế Dương Biện dâng lên xung quanh mình, so với lúc trước đều mạnh hơn rất rất nhiều.

Hai tay Dương Thiên Hữu đã lập tức vỡ nát, Hải Hoàng Tam Xoa Kích tung bay, hắn cũng run rẩy, phun máu bay ra ngoài.

Một kích, tan tác!!

Trận chiến thứ hai, kết thúc!!

- Thiên Hữu!!

Dương Lam đang ở phía sau bỗng nhiên biến sắc, đầu đều ông ông.

Nàng đang mong mỏi nhìn thấy Dương Thiên Hữu áp chế Dương Biện, đang mong đợi hai bên liều mạng mấy chục hiệp, tuyệt đối không nghĩ tới, vừa đối mặt lại liền bị đánh bay.

Nàng quả quyết kích phát linh văn, hóa thân thành cự kình, lay động thân thể, mở ra hải triều xông về chiến trường. Nhưng...

- Đại kình ngư! Nhìn tấm chắn đi!!

Đại Vương phụng mệnh chặn đường, ầm ầm phá tan thủy triều, xuất hiện ở trước mặt Dương Lam.

Nó kêu lên một tiếng, cơ thể lập tức tăng vọt mấy lần, mai rùa lấp lóe cường quang, giống như là tấm chắn bàng bạc đột nhiên xuất hiện, dữ dội chặn đường.

Dương Lam vừa mới hóa thân, vội vàng không kịp chuẩn bị liền đụng vào trên mai rùa.