Hắn nhìn ra được đám cự viên kia rất táo bạo, hẳn là bị cái gì đó chọc cho giận, vẫn tận lực tránh khỏi thì tốt hơn.
Nhưng... Thái Thản Cự Viên cuồng dã bước lên, giẫm đạp núi cao rừng rậm, xông lại phía hắn nơi này.
Dương Tuyệt khống chế hải triều, lại đổi vị trí, Thái Thản Cự Viên nhảy vọt cũng thay đổi phương hướng.
Dương Tuyệt không hiểu thấu, lại đổi vị trí, Thái Thản Cự Viên lại chuyển hướng theo.
- Sẽ không phải là coi ta là con mồi đấy chứ?
Dương Tuyệt sửng sốt một chút, ớn lạnh toàn thân, nhanh chóng phun bọn người Dương Thiên Hữu ra, rút về hình người, rơi xuống trên đỉnh núi trước mặt.
- Thái Thản Cự Viên??
Dương Thiên Hữu đang muốn chất vấn ông ngoại, lại bị khí tức khủng bố đập vào mặt kia làm cho kinh đến.
Hống hống hống!
Thái Thản Cự Viên tới gần, ánh mắt đỏ ngầu gắt gao tiếp cận bọn người Dương Tuyệt.
Trước đó khoảng cách rất xa, từ đầu đến cuối không thể thấy rõ ràng rốt cuộc là ai đang gây hấn với bọn chúng, chỉ nhìn thấy một con cá voi khi thì xuất hiện, khi thì biến mất, thời điểm biến mất liền mơ hồ nhìn thấy hai con khỉ không có lông.
Bây giờ tới gần, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng!
Cá voi, còn có hai con khỉ không có lông!
Không sai, chính là bọn hắn!!!
Hống hống hống...
Thái Thản Cự Viên phía trước nhất đột nhiên dừng lại, toàn thân căng cứng, há miệng gào thét.
Sóng âm bắn nổ trong nháy mắt, thế như vạn con sóng triều, lại như lôi triều đầy trời, cách mấy chục dặm liền cuồn cuộn đánh tới.
Dương Tuyệt bỗng nhiên biến sắc, thật đúng là hướng tới bọn họ.
Hắn bất chấp cái gì khác, trước tiên nhấc lên thủy triều cuồn cuộn, hóa thành trăm ngàn con sóng lớn, tiến hành chặn đánh.
Ầm ầm... Ù ù...
Thanh triều bá liệt, liên miên bất tuyệt, đánh vỡ nát hải triều dễ như trở bàn tay, vô tình che mất bọn người Dương Tuyệt.
Dương Tuyệt đã bảo vệ được Dương Thiên Hữu cùng Dương Lam ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài.
Dương Thiên Hữu và Dương Lam hôn mê tại chỗ, thất khiếu rướm máu.
- Đáng chết, xảy ra chuyện gì?
Dương Tuyệt điên rồi, hắn gầm lên giận dữ, một lần nữa hóa thành cự kình, nuốt Dương Thiên Hữu vào sau đó nhảy vọt lên, khống chế triều dâng, chạy trốn về nơi xa.
- Đại kình ngư!
Đám Thái Thản Cự Viên lại tiếp cận nó, lên tiếng gào thét, phóng tới đuổi bắt.
- Cứu mạng!! Thánh Tổ!! Cứu mạng!!
Dương Tuyệt ngực bụng nhấc lên, phát ra tiếng gào thét hùng hậu.
Tiếng oanh minh kéo theo sóng âm cuồn cuộn, truyền rất rất xa.
Hắn điên cuồng phóng thích hải triều, nhấc lên ở phía trước, trải rộng ra con đường, thân thể cao lớn vặn vẹo bỏ mạng chạy trốn.
Hắn ở trên trời nhanh chóng chạy đi, đám Thái Thản Cự Viên ở trên núi cao phía dưới đuổi theo càng chặt.
Khoảng cách hai bên nhanh chóng rút ngắn!
Một màn rung động càng khoa trương này đã triệt để chấn kinh 'những người xâm nhập' xa xa.
Nhất là những kẻ vừa mới tiến tới kia, bị hù suýt chút nữa lui về.
Hung tàn như vậy sao?
Ngay cả Hải Thần đảo đều bị con khỉ đuổi chạy khắp núi đồi!
- Thánh Tổ! Cứu mạng! Cứu mạng...
Dương Tuyệt muốn hỏng mất, chỉ là phụ trách bảo vệ cháu trai mà thôi, làm sao lại bị bầy Thái Thản Cự Viên để mắt tới rồi?
Bọn súc sinh này quá lâu không có ăn mặn sao?
Hay là bên trong có cái hiểu lầm gì?
- Thánh Tổ!! Thánh Tổ!!
Tiếng kình vang hùng hậu truyền khắp mấy trăm dặm dãy núi.
Dương Tuyệt không quan tâm mà phóng xuất ra thủy triều cuồn cuộn, trải rộng ra tuyến đường cho mình, cũng tiếp tục chặn đánh Thái Thản Cự Viên đang đuổi bắt.
Nhưng, nơi này cuối cùng vẫn không phải hải dương thật sự, mà là sơn lâm, là thuộc về chiến trường của Thái Thản Cự Viên, Dương Tuyệt muốn hất ra, khoảng cách lại càng bị kéo gần.
Mà Dương Tuyệt có chiều cao năm trăm mét, Thái Thản Cự Viên lại cao vài trăm mét, đều là tuỳ tiện khẽ động đã hơn mười dặm, cho nên trận đuổi bắt oanh oanh liệt liệt tiếp tục kéo dài hơn nghìn dặm, tương đương với người khác chạy hơn trăm dặm.
Rốt cuộc... Thái Thản Cự Viên Thánh Linh cảnh cũng nhào vào bên trong hải triều trên không trung, lật tung sóng lớn, một tay bắt lấy cái đuôi, cuồng lực cuồn cuộn, bỗng nhiên kéo một cái.
Dương Tuyệt bỗng nhiên dừng lại, bị vô tình quăng lên.
Giờ khắc này, Dương Tuyệt bỗng nhiên ngưng tụ con ngươi, tuyệt vọng!
Rống!!
Thái Thản Cự Viên hét lớn, ôm đồm cái đuôi cự kình, vồ một cái về phía đầu cự kình, miệng mở lớn, đầy răng nanh, gặm tới vây lưng.
- Dương Lam, Thiên Hữu, chạy đi!
Dương Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu, trước một khắc Thái Thản Cự Viên xé nát hắn, hắn đã gào thét thê lương, điên cuồng dẫn nổ mình!
Ầm ầm...
Cảnh giới Bán Thánh tự bạo đủ để thương tới Thánh Linh, huống chi còn là bá chủ hải vực, Thượng Cổ cự kình.
Mà, Dương Tuyệt không chỉ là nổ tung mình, còn có nội hải thai nghén hơn một trăm năm trong thân thể của hắn.
Năng lượng kinh khủng trong chốc lát đã nổ bay Thái Thản Cự Viên, nội hải phong cấm trong thân trong cơ thể càng được phóng thích toàn diện, vén trời lên mấy vạn mét, tuôn ra tám phương mấy trăm dặm!
Không gian lay động, dãy núi sụp đổ, giống như biển động ngày tận thế đột nhiên giáng lâm.
Cuồn cuộn hải triều nhấc lên sóng lớn kinh khủng, phá hủy núi cao, bao phủ rừng rậm, những nơi đi qua, không một sinh linh nào may mắn thoát khỏi.
Số lượng lớn Yêu thú vô tội, cường giả xâm lấn, đều bị biển động đập vào mặt bao phủ cuốn đi.
Bọn người Khương Phàm đã cách rất xa, lại không nghĩ rằng con cự kình kia lại đột nhiên bạo tạc, tất cả đều bị vô tình nuốt hết.
Khương Phàm, Dương Biện, kịp thời triệu ra Hải Linh, bảo hộ bọn hắn.
Đại Vương thì kéo bọn người Chu Thanh Thọ vào bên trong mai rùa của mình, theo sóng lớn nhấc lên về phía trước.
Tại đầu nguồn bạo tạc, Dương Tuyệt dùng Thượng Cổ kình hồn bảo vệ Dương Lam cùng Dương Thiên Hữu, nhưng quá mệt mỏi, mang theo bọn hắn xông về phía trước mấy chục dặm liền hoàn toàn biến mất.
Dương Lam thức tỉnh bên trong thủy triều, cực kỳ bi thương, ôm lấy Dương Thiên Hữu chật vật chạy trốn.
Bên ngoài mấy trăm dặm, đội ngũ Hải Thần đảo liên tiếp dừng lại, nhìn qua nơi xa đột nhiên bạo tạc, mặc dù khoảng cách xa xôi, nhưng vẫn có thể nghe được cái thanh triều để cho người ta sợ hãi kia, cũng mơ hồ có thể nhìn thấy sóng lớn mãnh liệt ngập trời, ngay cả bình chướng trên khung trời đều nổi lên gợn sóng, tráng quan càng kinh khủng.
Dương Thiên Khuyết đi đến phía sau đội ngũ, đưa mắt nhìn ra xa, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng, có loại dự cảm không tốt.
- Ta đi qua nhìn một chút!
Có tộc lão Dương gia khống chế hải triều, xông về nơi xa.
Lý gia không tiếp tục rời khỏi, bồi tiếp Dương gia ở lại chờ đợi.