Đan Đại Chí Tôn

Chương 1751: C1751: Xích thiên thần tôn 2




Chiến Thần Phẫn Nộ mặc dù rất cường đại, nhưng năng lượng mượn dẫn chung quy vẫn chỉ là mượn dẫn, đựng có trực tiếp liên hệ tới sức chịu của cơ thể, liền xem như Thánh Vương chân chính cách thâm không vô tận nhường đến, cũng không thể nào cường đại như vậy.

- Lại đến một kích! Tiên tổ a...

Man Khôi không cam tâm, lần nữa kích phát uy lực truyền thừa, hò hét với tổ từ ở xa xôi.

Nhưng, giữa một cái chớp mắt này, ý thức của hắn hoảng hốt, giống như trong lúc bất chợt đã bị thứ gì đó khống chế ý thức, vẻ mặt từ cuồng nhiệt dữ tợn trở nên tà ác lạnh nhạt, hắn vừa hất đầu lên lại chậm rãi cúi đầu xuống. Giống như thay đổi hoàn toàn, lạnh lùng nhìn Khương Phàm ở phía dưới.

Khương Phàm cảnh giác, tình huống này là như thế nào?

'Man Khôi' thu liễm khí tức, nhưng thật giống như càng kh ủng bố hơn, hắn chậm rãi đi ra từ trong thâm không, toàn thân tỏa ra huyết quang sáng chói, tràn ngập khí tức uy nghiêm, phảng phất cùng thâm không giao hòa, cùng đất trời cộng minh, hình thành một loại khí thế để chúng sinh đều muốn quỳ bái.

- Tiên tổ!!

Hai vị Thánh Linh Man Hoang quỳ gối xuống đất, ngay cả hai cánh cao ngạo đều rủ xuống dưới, mặc dù là Thánh Linh, nhưng giờ phút này lại vẫn đang nhẹ nhàng run rẩy.

Đây không phải Man Khôi, càng không phải năng lượng mượn dẫn, hiển nhiên là ý thức tiên tổ cách hư không vô tận thẳng đến khống chế Man Khôi.

- Có ý tứ, ngươi lại chọn một Tiểu Chu Tước.

Miệng 'Man Khôi' đầy răng nanh, tà khí lẫm nhiên, giống như đang lầm bầm, lại như đang nói cho ai nghe.

Khương Phàm cảnh giác nhìn Man Khôi, sẵn sàng trận địa, chỉ là hắn không có chú ý tới, hỏa vũ bao trùm phía sau lưng lại nổi lên từng đường vân, đang tỏa ra tia sáng yếu ớt.

- Thôi, cho ngươi chút mặt mũi đi. Nhưng lần sau gặp lại, ta cũng không khách khí.


'Man Khôi' cười lành lạnh, lui về hư không, chào hỏi hai vị Thánh Linh:

- Rời khỏi nơi này.

- A? Vâng!

Hai vị Man Hoang Thánh Linh lập tức bay lên không, một mực cung kính bảo vệ ở hai bên 'Man Khôi', đi đến trong bóng tối.

Khương Phàm nhìn qua bầu trời đang dần dần khép lại, cau mày, không nghĩ ra rốt cuộc Man Khôi làm sao.

Nhưng bất luận là mượn năng lượng, hay là thay đổi quỷ dị sau cùng, đều rất không tầm thường.

- Cứu ta...

Ngoài trăm dặm, Thánh Linh Xích Thiên kêu gào đau đớn.

Hắn từ bỏ tôn nghiêm, cầu khẩn Thánh Linh Man Hoang, nhưng, không có người nào tới cứu hắn.

Sát Lục Huyết Hoàng tế ra sát lục kiếm gào thét tới, chém chết Thiên Hỏa đã yếu ớt, chặn ngang thành hai đoạn.

Phốc phốc!

Khương Quỳ từ phía sau xuất kích, không nhìn đến khí tức sát lục còn đang mãnh liệt, một tay đánh xuyên phía sau lưng Thánh Linh Xích Thiên, cầm lấy trái tim đang bành trướng nhảy lên kia.

Sát Lục Huyết Hoàng giương cánh bay đi, nhào về phía thân thể nửa đoạn dưới còn muốn giãy dụa, huyết viêm bạo kích xiềng xích, vô tình đánh xuyên, cưỡng ép khống chế.

- A a...

Linh hồn Thánh Linh Xích Thiên còn đang gào thét, thân thể tàn phế rách rưới phóng liên tục lấy mãnh liệt thánh uy. Khuất nhục! tức giận!

Hắn làm cho Xích Thiên hoàng thất hổ thẹn!

Ba vị Thánh Linh, vậy mà lại đều bị xử tử ở chỗ này.

Triệu Thời Việt rút ra thánh hồn, cưỡng ép thôn phệ luyện hóa, tăng thực lực lên.

Khương Quỳ tước đoạt toàn bộ máu tươi thánh khu, rót vào trái tim đang bành trướng nhảy lên kia, sau đó cưỡng ép dung nhập cơ thể mình.

- Đều luyện đi, sau đó chúng ta mau rời khỏi.

Bọn người Khương Phàm chạy tới nơi này, giao linh hồn suy yếu của hai vị Thánh Linh trước đó cho Triệu Thời Việt, để hắn tiếp tục luyện hóa hấp thu.

Chỉ có luyện linh hồn, xử lý sạch trái tim, Thánh Nhân mới có thể chết thật sự, nếu không thì vẫn có cơ hội phục sinh.


Dù sao cũng là Thánh Nhân, sớm đã siêu thoát cơ thể phàm trần.

- A a...

Linh hồn mệt mỏi của hai vị Thánh Linh Xích Thiên đau đớn giãy dụa, nhưng rất nhanh đã tiêu vong trong huyết viêm cuồn cuộn, biến thành nguyên lực thánh hồn rót vào thân thể Triệu Thời Việt.

Liên tiếp thôn phệ ba thánh hồn, thực lực Triệu Thời Việt gần như bạo tăng.

Bây giờ đừng nói là đối mặt với Thánh Linh nửa sống nửa chết, xem như Thánh Linh ở trạng thái toàn thịnh đều có hi vọng săn giết.

Khương Phàm phá giải ba bộ thánh khu, giao toàn bộ máu tươi cho Khương Quỳ.

Kỳ thật hắn rất bất ngờ với thực lực của Khương Quỳ, vậy mà lại có thể từ thánh huyết diễn biến ra thánh uy, nếu như thế, vậy thì cứ giao toàn bộ máu tươi cho hắn.

Thịt xương còn lại thì trấn áp bên trong tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp, một ít giao cho bọn người Hướng Vãn Tình.

Bạch Tai mặc dù đã chết lặng, nhưng nhìn đến thánh nhục thánh cốt đang không ngừng vẩy xuống, hắn vẫn cảm thấy hốt hoảng, cảm giác giống như đang nằm mơ.

Chu Thanh Thọ một bên cướp thánh nhục, một bên thúc giục:

- Chớ ngẩn ra đó, nhanh chọn mấy khối hài lòng, thực sự không được thì toàn đổi xương cốt của mình.

- Cầm thú, ngươi cũng đã dung hợp thần cốt, còn quan tâm chút thánh nhục ấy?

Hướng Vãn Tình ở bên cạnh lắc đầu.

- Ta là ăn uống no đủ, trong nhà không phải còn có một vị tiểu nương tử còn bị đói sao.

- Ôi, tính ra ngươi còn có chút lương tâm.


- Hắc hắc, cái này gọi là sớm chứa đựng hảo cảm, tương lai ngày nào đó phạm sai lầm, có thể dùng để khẩn cấp.

- Ta trách oan ngươi.

Hướng Vãn Tình rất bất đắc dĩ.

Thời điểm bọn người Khương Phàm đang khẩn trương xử lý, một thanh hắc đao đã vạch phá yêu hỏa mãnh liệt, dường như sấm sét đột nhiên oanh đến gần đó.

Hắc đao oanh minh, chấn động không gian, phóng xuất ra Cửu Thiên Huyền Hỏa ngập trời, cường thế xua tan Chu Tước Yêu Hỏa xung quanh.

- Phần Thiên Thần Hoàng, rốt cuộc cũng gặp mặt.

Huyền hỏa cuồn cuộn dâng trào, ngưng tụ ra bóng người mơ hồ, ở trên cao nhìn xuống quan sát Khương Phàm, bộ dáng mặc dù thấy không rõ, nhưng ánh mắt này lại thật giống như thực sự tồn tại, một mắt tam đồng, sinh tử luân chuyển.

Khương Phàm nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, cười:

- Lão tặc? Ngươi lại đích thân đến. Trách không được không có thấy Thánh Vương xuất hiện. Ta nói ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, đường đường là Thần Tôn, lại tự mình ra tay bắt một Niết Bàn cảnh là ta đây.

Huyền hỏa cuồn cuộn, thân ảnh Xích Thiên Thần Tôn vặn vẹo lay động, thanh âm lại rõ ràng lọt vào tai, lực thấu linh hồn:

- Cửu U thâm không giá lạnh không dễ chịu nhỉ? Ngươi chịu khổ rồi.

Khương Phàm cười nói:

- Tàn hồn mà thôi, không có ý thức, không cảm giác được đau đớn. Ngược lại là ngươi, nằm trong quan tài ngàn năm, mỗi ngày mỗi đêm đều lo lắng hãi hùng, rất dày vò nhỉ. Ngươi, mới chịu khổ.