Tinh Hải dần dần mông lung cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Khương Phàm lúc này mới phát hiện mình đang đứng ở trong một tòa đại điện rộng rãi thê lương.
Đại điện cao tới trăm mét, nguy nga khổng lồ.
Bên trong có rất nhiều cột đá xếp hàng đứng đấy, mỗi cây cột đều cao chừng năm mét, phía trên khắc đầy đường vân thần bí.
Nơi này không biết đã bị mai táng bao nhiêu năm, bị tầng đất đọng lại thay đổi hình dạng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được quy mô đã từng ở đây.
Sâu trong cung điện có một pho tượng hình nam tử ngồi đó, toàn thân nở rộ bạch quang nhàn nhạt, thấy không rõ cụ thể bộ dáng, lại có một cảm giác uy nghiêm đập vào mặt.
Đan Hoàng Cổ Kinh!
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh!
Chẳng lẽ vị này chính là người đã từng chủ nhân của bọn chúng?
- Tiền bối, ta là...!
Khương Phàm chỉnh lý y phục, trịnh trọng nghiêm túc hạ thấp mình hành lễ, pho tượng đột nhiên truyền đến âm thanh băng liệt trầm muộn.
Ánh sáng bắt đầu tiêu tán, mặt ngoài pho tượng sụp ra vết nứt thô to.
Bành!
Một khối ngọc thạch rớt xuống nhưng không có vỡ vụn mà trực tiếp hóa thành bụi.
Ngay sau đó, quang hoa càng lúc càng mờ nhạt, vết nứt càng ngày càng nhiều.
Số lượng lớn ngọc thạch liên miên tróc ra!
Cả tòa cung điện cũng bắt đầu lắc lư!
Khương Phàm lập tức thu đỉnh lô, cấp tốc lui về phía sau.
Cùng với một đạo quang hoa cuối cùng biến mất, pho tượng nguy nga ầm vang sụp đổ, bụi mờ dày đặt lấp đầy cung điện.
Bên trong bụi mù, một đạo bạch quang lặng yên không tiếng động rơi xuống trên thân Khương Phàm, không có tiến vào khí hải mà lưu lại một ấn ký nhàn nhạt phía sau gáy của hắn.
Khương Phàm không có cảm giác chút nào, cảnh giác nhìn bốn phía.
Cung điện bắt đầu sụp đổ toàn diện, vết nứt dữ tợn xé rách tầng đất phía ngoài, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Tiếng vang đinh tai nhức óc từ cung điện truyền khắp tầng đất, xông về cổ thành dưới mặt đất.
Toà cung điện này cách cổ thành hiện dưới mặt đất chỉ có hai ba trăm mét.
Nếu như các tông năm đó tiếp tục đào xuống, nói không chừng có thể đụng phải nơi này.
- Đó là động tĩnh gì?
Đám người đang tìm bảo vật bên trong tòa thành cổ liên miên bị kinh động.
- Chẳng lẽ lại có trọng bảo xuất thế?
Lượng lớn cường giả kìm nén không được mui mừng, co cẳng phóng tới.
Ầm ầm!
Oanh minh kịch liệt quanh quẩn cổ thành!
Vết nứt lan tràn trào ra khí lãng kinh người, mặt đất sụp đổ diện tích lớn, phạm vi tới hơn ngàn mét.
Rất nhiều người trở tay không kịp, sợ hãi kêu to mà rớt xuống.
Khương Phàm kinh ngạc ngắm nhìn bốn phía, theo địa tầng băng liệt mà xuất hiện số lượng lớn cung điện cỡ nhỏ, xâu chuỗi cùng tòa đại điện này vào nhau.
Đơn giản chính là một dãy cung điện.
Trong những cung điện cỡ nhỏ này còn để rất nhiều binh khí, pháp điển cổ lão.
- Nhiều như vậy?? Không khách khí.
Khương Phàm tránh né hòn đá đang rơi, xông về một tòa tiểu điện phía trước.
Bên trong sắp hàng mười mấy món vũ khí, có lưỡi búa nặng nề, có chiến kích sắc bén, còn có một cung tiễn nhìn rất không tệ.
Toà cung điện này rất có thể là của chủ nhân mộ địa cũng là chủ nhân của Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Vật sưu tập năm đó cũng chôn cùng hắn.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Thiên Hoàng Cổ Kinh.
Đan hải tinh thần.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được thân phận chủ nhân năm đó không tầm thường.
Những kho tàng này khẳng định không đơn giản.
- Thuộc về ta.
Khương Phàm một phát bắt được vui cung tiễn, bỗng nhiên nhấc lên.
Mặc dù đã loang lổ vết rỉ nhưng trở về dùng kim hỏa nung khô, hẳn có thể khôi phục bộ dáng ban đầu.
Tựa như tàn đao.
Nhưng...!Răng rắc...!
Khương Phàm nhấc một cái lên đến, cung tiễn lại trực tiếp đổ nát, trên đất rơi đầy mảnh gỉ vỡ.
- A?
Khương Phàm khẽ giật mình, lại chụp vào lưỡi búa bên cạnh, kết quả vừa mới đụng, cũng thành mảnh vỡ.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ do thời gian quá lâu?
Khương Phàm phát ra liệt diễm cuốn về phía những vũ khí khác, vũ khí cấp tốc hòa tan, biến mất sạch sẽ.
- Oa a a!
- Bảo điện!! Phụ mẫu nó, rốt cuộc ta cũng tìm được bảo bối!!
- Ông trời mở mắt trời.
Lượng lớn cường giả theo cự thạch rơi xuống, nhìn thấy bảo bối trưng bày các nơi trong thạch điện, đều reo hò xao động.
- Ta, ta!
- Phụ mẫu nó, ai cùng ta đoạt, lão tử liều mạng với hắn.
Bọn hắn không để ý đá vụn rơi xuống đầy trời, giống như nổi điên xông về cung điện
xung quanh
Dạ An Nhiên cũng từ nơi đó rơi xuống, vừa mới ổn định thân thể, cũng bị một màn xung quanh làm kinh hãi.
Khương Phàm lập tức vọt tới trong cung điện nhỏ bên cạnh, nơi đó bày biện rất nhiều sách cổ.
- Cút ngay!!
Một nữ tử xinh đẹp như thiểm điện xông vào tiểu điện, phất tay đánh ra một cỗ gió mạnh màu đỏ, giống với mùi vị máu tanh nồng đậm, cuốn về phía Khương Phàm.
Khương Phàm ngừng lại, hướng về bên cạnh tránh đi.
Cỗ khí tức này mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Nữ tử lập tức muốn cuốn đi sách cổ trong thạch điện, thế nhưng sau khi cuồng phong cuốn qua, toàn bộ sách cổ đề biến thành bụi, cái gì cũng đều không lưu lại.
- Chuyện gì xảy ra? Đồ đâu!
Nữ tử khí thét lên.
Địa tầng tiếp tục sụp đổ, lượng lớn thạch điện liên tiếp xuất hiện, chí ít có mười toà.
Dẫn đến số lượng lớn tán tu vọt mạnh về những nơi đó, rất nhiều người trên nửa đường liền chém giết lẫn nhau.
Khương Phàm chau mày, chẳng lẽ không có một cái hoàn hảo?
Pho tượng?
Khương Phàm đột nhiên quay đầu, xông về pho tượng bên kia.
Những binh khí sách cổ kia có lẽ đã từng là bảo bối, nhưng bất đắc dĩ thời gian mai táng quá lâu, nói không chừng đến có mấy ngàn thậm chí trên vạn năm.
Nhưng nếu như có thể tồn tại hoàn chỉnh, khẳng định là tuyệt thế trọng bảo.
Bảo bối như vậy, cũng chỉ khả năng ở gần pho tượng.
- Khương Phàm?
Dạ An Nhiên cũng đang muốn phóng tới thạch điện xung quanh, lại chú ý tới thân ảnh mạnh mẽ kia, lập tức ngưng tụ Phong Linh chú, vòng quanh người nàng đuổi về phía Khương Phàm..