Đan Đại Chí Tôn

Chương 1732: C1732: Cuối cùng cũng đến




May mắn không có đi từ dưới đất, Khương Phàm lắc đầu, sau đó cùng nhau mau chóng rời khỏi.

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng gió gào thét đột nhiên từ trên trời giáng xuống, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đập xuống tại trước mặt bọn họ, ngăn cản đường đi.

Quân trưởng Dạ Lang quân - Tùy Toàn Thắng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt như đao, sát ý tràn ngập:

- Khấu Bột! Giải thích?

Đại tướng sau lưng Bạch Tai đưa tay hành lễ, mặt không biểu tình:

- Quân trưởng!

Quân trưởng?

Bọn người Khương Phàm hơi biến sắc, cảnh giác nam tử uy mãnh trước mặt.

Mấy chục âm thanh xé gió liên tiếp từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trong cánh rừng, chân núi, bao vây bọn hắn từ từng phương hương.

- Ta bảo ngươi giải thích!

Tùy Toàn Thắng toàn thân tràn ngập uy mãnh khí thế dần dần mãnh liệt. Đây là thuộc cấp của hắn, vậy mà tư thông cùng người ngoài?

Đây là phản bội!

Đây càng là sỉ nhục của hắn!

Hai đầu lông mày Khấu Bột hiện lên chút giãy dụa, gương mặt có chút run rẩy, nhưng vẫn bị Huyết Chú Yêu Binh Đồ bá đạo khống chế, thờ ơ đứng ở nơi đó.

Bạch Tai, Hướng Vãn Tình khẩn trương đề phòng, tâm tư nhanh quay ngược trở lại, tự hỏi đối sách.

Làm sao lại bại lộ?


Bị tiếp cận từ lúc nào?

Thuộc cấp bên cạnh Tùy Toàn Thắng nói:

- Quân trưởng, bọn hắn giống như bị điều khiển.

Tùy Toàn Thắng nhìn chằm chằm bọn người Bạch Tai, Khương Phàm:

- Các ngươi là ai? Các ngươi đã làm gì người của ta?!

Bọn người Bạch Tai mím chặt bờ môi, hô hấp dần dần gấp rút.

Chết tiệt, cái này nên đối phó thế nào?

Quân trưởng, Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên, một bàn tay đều có thể đập nát bọn hắn.

- Ta đang hỏi ngươi, rốt cuộc các ngươi là ai!

Tùy Toàn Thắng tràn ngập khí tức sát phạt bức người, hùng hậu to lớn, ép về phía trước mặt người có khí tức mạnh nhất là Bạch Tai.

- Nói!!

Các tinh binh Xích Thiên giận dữ gầm thét, cũng dám khống chế người của bọn hắn, còn dám hãm hại bọn hắn, đám người này đúng là gan to bằng trời.

- Bọn hắn bị khống chế, tựa như nô lệ, chỉ có thể nghe lệnh làm việc.

Khương Phàm ở bên cạnh đáp lời.

- Trả lời ta trước, các ngươi là ai!

Tùy Toàn Thắng lạnh lùng lườm tên gia hỏa mặc áo bào đen mang theo mặt nạ này.

- Ngươi đoán xem chúng ta có thể là ai.

- Ta đang cùng ngươi nói chuyện trời đất sao? Đè lại toàn bộ cho ta, chặt tay phải, cho chảy ra chút máu!

- Lúc thống soái các ngươi an bài các ngươi tiến vào, đều đã nhắc nhở qua các ngươi phải xác định mục tiêu thế nào, trừ con mắt, còn sẽ có phụ trợ khác.

- Chậm đã!!

Tùy Toàn Thắng lập tức ngăn các binh vệ đang muốn xông tới lại, chăm chú tiếp cận Khương Phàm.

- Nhìn kỹ một chút.

Khương Phàm nghênh tiếp Tùy Toàn Thắng ánh mắt.

Tùy Toàn Thắng nhìn chằm chằm Khương Phàm, xoay tay phải lại, lòng bàn tay xuất hiện một miếng ngọc thạch, phía trên khắc hoạ lấy một mảnh huyết văn, huyết văn tương tự Chu Tước, giờ phút này đang tỏa ra hào quang nhỏ yếu.

Sắc mặt các tinh binh Xích Thiên xung quanh đại biến, ngọc thạch có phản ứng?

Ánh mắt Tùy Toàn Thắng hơi rung nhẹ:

- Khương Phàm??


Khương Phàm cười nhạt mà nói:

- Ngươi tốt, hân hạnh.

Bọn người Tùy Toàn Thắng hít vào một ngụm khí lạnh, khó có thể tin được mà nhìn nam tử trước mặt.

Đây là Khương Phàm??

Tại sao Khương Phàm lại ở chỗ này?

Từ khi rời khỏi Trung Vực Nam Bộ, đến lúc lên phía bắc Đọa Lạc Thiên Quốc, lại đến khi tiến vào Thiên Đãng sơn, dựa theo mong muốn nhanh nhất còn chừng mười ngày.

Sao bây giờ hắn đến được nơi này?

Chẳng lẽ kẻ ở Trung Vực Nam Bộ kia là giả?

Khương Phàm đưa tay chỉ về chiến trường xa xa:

- Ta chuẩn bị lễ gặp mặt cho các ngươi, coi như hài lòng?

- Khương Phàm? Thật sự là ngươi! Ta nói ai lại lớn gan như vậy, dám hãm hại quân đội Xích Thiên Thần Triều chúng ta!

- Có qua có lại, là các ngươi hưng sư động mời chúng ta tới, ta đương nhiên muốn làm chút đáp lại để tránh mất cấp bậc lễ nghĩa.

- Ha ha, không hổ là Thần Hoàng kiếp trước, bị chúng ta khốn trụ, mặt còn có thể không đổi sắc.

- Dù sao các ngươi cũng không thể giết ta, các ngươi thậm chí còn hối hận khi gặp được ta.

- Hối hận? Mục tiêu của chúng ta, chính là ngươi!

- Không, mục tiêu của các ngươi là Phần Thiên Chiến Vực. Các ngươi nhận được chỉ lệnh là phát hiện ta, truy tìm ta, chờ đợi ta mở ra Phần Thiên Chiến Vực, các ngươi muốn là kẻ đầu tiên xuất hiện ở nơi đó, là kẻ đầu tiên bắt lấy người ở đó. Bởi vì các ngươi biết, nếu như sớm khống chế ta, ta chết cũng sẽ không mở ra Phần Thiên Chiến Vực, các ngươi... Coi như hành động thất bại!

Đáy mắt Tùy Toàn Thắng hiện lên tia sáng quái dị nhỏ bé không thể nhận ra, cái này thật đúng là chỉ lệnh mà thống lĩnh bí mật truyền đạt:

- Phương pháp mở ra Phần Thiên Chiến Vực, chính là máu của ngươi!

- Ha ha, máu của ta? Xích Thiên Thần Triều các ngươi còn thiếu sao, năm đó sau khi ta chết, lão tặc hẳn là đã cướp nhiều nhất! Nếu quả thật đơn giản như vậy, lão tặc đã sớm lấy máu của ta vẩy khắp Thiên Đãng sơn mạch.


- Nếu ngươi đã tới liền có chìa khoá mở ra Phần Thiên Chiến Vực! Cầm được chìa khoá thì có thể mở ra Phần Thiên Chiến Vực!

Tùy Toàn Thắng muốn dùng sức mạnh khí thế áp bách Khương Phàm, nhưng Khương Phàm hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

- Ta đương nhiên có chìa khoá, nhưng nếu có chìa khoá liền có thể mở ra, cũng quá coi thường hai vị Thiên Hậu, Tu La bố trí phong ấn giúp cho Thần Hoàng, Thần Tôn các ngươi càng không có khả năng chờ tới bây giờ.

Khương Phàm nhìn chằm chằm Tùy Toàn Thắng, dưới mặt nạ truyền đến âm thanh cười nhạt:

- Bây giờ có tâm tình gì? Chơi liều đi! Đây chính là lời nhắn nhủ nhiệm vụ cho Thần Tôn các ngươi, một lần ngươi sai lầm liền có thể bị mất tương lai.

Tùy Toàn Thắng cau mày:

- Nếu ngươi đã tới, khẳng định phải mở ra Phần Thiên Chiến Vực. Chúng ta đợi nổi, nhưng các ngươi không dậy nổi, chỉ cần chúng ta giữ lại ngươi liền có thể ăn chắc ngươi.

- Ngươi sai, chúng ta không dậy nổi, các ngươi càng đợi không được. Xích Thiên tiếp tục binh ép Tây Bộ, chẳng mấy chốc sẽ khiến cho các hoàng đạo khác suy đoán, đến lúc đó toàn giết tới, Xích Thiên Thần Triều các ngươi gánh vác được sao?

- Thật đến lúc đó, Phần Thiên Chiến Vực cũng không liên hệ gì tới ngươi, ngươi không dám!

Khương Phàm chỉ nhìn hắn, cười nhạt một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Các binh vệ Xích Thiên khẩn trương giằng co với Khương Phàm, cũng chờ đợi lệnh của Tùy Toàn Thắng.

Tùy Toàn Thắng lâm vào lưỡng nan, rốt cuộc cũng phát hiện được Khương Phàm, tuyệt đối là một công lao to lớn, thế nhưng loại tình thế này cũng không phải là thứ mà hắn kỳ vọng.

Bây giờ là bắt sao? Hay là thả đây?

Bắt Khương Phàm, chính như hắn nói, nếu như sống chết không mở ra thì sao?

Thả? Thật vất vả mới đụng phải, há có thể nói buông liền buông?