Đan Đại Chí Tôn

Chương 1671: C1671: Liền rất đột nhiên 3




Hướng Vãn Tình không phải xem thường những yêu ma kia, mặc dù đều là cấp bậc lão tổ tông, khẳng định đã từng là bá chủ hùng bá một phương, nhưng cần Phật Đà Thủy Tổ dùng xá lợi trấn áp, còn bố trí chín tầng phong ấn, khẳng định có thứ còn tà ác hơn, quỷ dị hơn.

- Thật sự có khả năng. Ai, Hứa Đức Diệu đây là tự chịu diệt vong rồi. Những thứ kia bất kể có phải là hắn mang đi hay không, nhưng ở trong mắt người khác, chính là hắn mang đi.

Khương Phàm lắc đầu khẽ nói, thay Chí Tôn Kim Thành mặc niệm.

Một viên xá lợi của Phật Đà Thủy Tổ có thể để hắn đứng trên ranh giới sinh tử, nếu như lại có Đế binh càng đáng sợ hơn, cả hoàng tộc hoàng đạo Thương Huyền tất đều có thể sẽ giống như những con sói hung ác bổ nhào đi qua.

Tuy nhiên như thế này lại càng tốt hơn, một viên xá lợi, một tà vật, đủ để dẫn bạo cục diện Thương Huyền, đến lúc đó các phương hỗn chiến, cũng không có quá nhiều tinh lực để ý tới hắn.

Thật đúng là trời không tuyệt đường người.

Vậy mà lại bất tri bất giác gặp được tình thế tốt đẹp như thế này.

Hướng Vãn Tình phân tích, nói:

- Nếu như Hứa Đức Diệu có hai loại, rất có thể sẽ chủ động dâng ra một cái, ví dụ như xá lợi Phật Đà.

- Đây cũng là một cách, lấy lực hiệu triệu của xá lợi Phật Đà Thủy Tổ, rất có thể Chí Tôn Kim Thành cùng...

Khi Khương Phàm đang nói chuyện đột nhiên giật mình chú ý đến thứ gì đó đang ở gần, hắn không chần chờ chút nào, bỗng nhiên quay người, tàn đao tới tay, sát ý b ắn ra.

Nhưng... hắn đang xoay người trong chốc lát, một đôi mắt tinh hồng đã đập vào mi mắt.


Cũng chính vào giờ khắc này, ý thức hắn hơi rung nhẹ, cảnh tượng trước mắt lại phát sinh thay đổi quỷ bí, giống như đột nhiên đặt mình vào trong sơn cốc yên tĩnh mỹ diệu.

Phồn hoa như gấm, nước suối chảy nhỏ giọt, lá xanh xanh biếc như, những con bướm nhẹ nhàng bay phất phới.

Hắn, hoảng hốt, trầm luân.

Hướng Vãn Tình giật mình thấy cái gì đó, cũng quay người nhìn sang, ở trong bóng tối nồng đậm, đầu tiên là nàng nhìn thấy được cặp mắt kia, sau đó không bị khống chế mà lâm vào huyễn cảnh.

Trong huyễn cảnh trùng điệp, hai người xuất hiện đồng thời ở trong sơn cốc.

Huyễn cảnh rất bá đạo, để bọn hắn tại một cái chớp mắt này đã hoàn toàn quên đi thân phận của mình đã từng, quên đi hoàn cảnh hiện thực phía ngoài.

Tại bên trong thung lũng này, bọn hắn chính là người yêu thật lâu, yêu thâm trầm, yêu nồng đậm, yêu khắc cốt ghi tâm.

Bọn hắn dắt tay dạo bước, nói chuyện ngọt ngào, sau đó... Bốn mắt xen lẫn... Ôm cùng một chỗ.

Khương Phàm, Hướng Vãn Tình, mơ mơ hồ hồ hãm sâu trong huyễn cảnh, quên hết tất cả.

Giống như là tình yêu cuồng nhiệt giữa các thanh niên, lại như vợ chồng xa cách từ lâu.

Cho đến khi...

Khương Phàm mệt mỏi nằm nhoài trên thân Hướng Vãn Tình, không còn có chống đỡ thân thể không dậy nổi.

Hướng Vãn Tình bị giày vò toàn thân tan ra thành từng mảnh, cũng ngồi phịch ở nơi đó mê man đi qua.

Sau khi bọn hắn hôn mê, một ngón tay khô héo rơi xuống trên tấm lưng bằng phẳng của Khương Phàm, đâm rách da thịt, để lại ấn ký đặc biệt.

- Thiếu ngươi.

Nữ tử giống như thây khô khàn khàn khẽ nói, chờ vết sau khi thương khép lại, nàng liền lui lại mấy bước, dung nhập hắc ám, rời khỏi tòa địa lao phong ấn nàng trăm vạn năm này.

Không biết qua bao lâu, Khương Phàm từ trong mê ngủ tỉnh lại, đầu đau muốn nứt, toàn thân vô lực.

Hắn đau đớn than nhẹ, giơ tay gian nan chống người lên, kết quả... Có chút ngây người, mở mắt.

Con ngươi Khương Phàm có chút phóng đại, đập vào mi mắt là một tấm má ngọc kiều nộn trắng nõn. Ngũ quan đẹp đẽ, duy mỹ động lòng người, gương mặt có chút phiếm hồng, khiến cho người ta say mê.

Cảm xúc cũng rõ ràng tại lúc này, thật sự như vậy, k1ch thích như vậy.

Khương Phàm sửng sốt, ký ức đắm chìm bên trong mộng ảo trước đó càng là giống như thủy triều mãnh liệt lao đến, rõ ràng trải rộng ra ở trong đầu.


Thật giống như đang ôn lại một lần nữa.

Hướng Vãn Tình ngâm khẽ vài tiếng, cũng mơ màng tỉnh lại.

Bốn mắt nhìn nhau, tứ chi quấn giao.

Ký ức, toàn bộ thức tỉnh.

Khương Phàm tranh thủ thời gian đứng dậy, lại chật vật nhào trên người Hướng Vãn Tình.

Suy yếu, từ xương cốt đến linh hồn thấu phát ra suy yếu.

Hướng Vãn Tình kinh hô, cũng muốn giãy dụa rời khỏi Khương Phàm, lại vô lực ngồi phịch ở nơi đó.

- Chờ một lát...

Khương Phàm dùng hết sức lực toàn thân, gian nan di chuyển đến bên cạnh.

Run rẩy giơ tay lên, lấy ra hai viên Vĩnh Sinh Chủng Tử từ bên trong thanh đồng tiểu tháp, cũng chia cho Hướng Vãn Tình.

Sau khi hai người ăn vào, đều khôi phục chút sức lực, nhưng hiệu quả giống không bằng một phần mười trước đó.

Bọn hắn vẫn cảm thấy suy yếu khó chịu, giống như bị trong ngoài đều bị móc rỗng.

- Ta rất xin lỗi...

Khương Phàm lúng túng gương mặt thẹn đỏ, cũng không biết thấy thế nào.

Vừa rồi là thế nào?


Làm sao lại đột nhiên liền không có kiểm soát?

Hướng Vãn Tình mặc y phục tử tế, chỉnh lý dung nhan đơn giản, lại quay người đưa lưng về phía Khương Phàm, vẻ mặt buồn bực, ánh mắt bối rối.

Mặc dù người ở bên ngoài nhìn nàng vũ mị chọc người, giống như rất tùy ý, nhưng kỳ thật vẫn luôn một mực giữ mình trong sạch, cao ngạo thanh lãnh, chưa từng chạm qua nam tử khác, huống chi trong mắt của nàng thật sự không có ai lọt vào mắt.

Đột nhiên gặp được chuyện ngoài ý muốn như thế này, nàng cũng chống đỡ không được.

Từ sâu trong nội tâm, nàng cũng không kháng cự Khương Phàm, nhưng tuyệt đối không nguyện ý bị xâm phạm như thế này.

Nàng càng không có nghĩ tới vật quý giá nhất của mình, lại có thể mơ mơ hồ hồ giao ra như vậy.

Hướng Vãn Tình cố gắng kiên cường, nhưng hai mắt lại dần dần mông lung.

Tuy nhiên cuối cùng Hướng Vãn Tình vẫn không phải là một tiểu cô nương u mê, rất nhanh đã định thần lại.

Nàng biết, nếu như mình thút thít, có thể sẽ bị Khương Phàm áy náy, tương lai cố gắng bồi thường, nhưng nàng không cần thương hại như thế này.

Nàng biết, nếu như mình làm bộ cái gì cũng đều không có phát sinh, hoặc là tránh né Khương Phàm, hai người khẳng định sẽ càng ngày càng xấu hổ, cũng sẽ dần dần lạnh nhạt.

Cho nên, Hướng Vãn Tình lặng lẽ lau đi nước mắt đắng chát khuất nhục, khôi phục nụ cười tươi đẹp mê người như bình thường, nháy mắt mấy cái với Khương Phàm, nói:

- Coi như báo ân, còn chưa hài lòng?