- Ta nhìn thấy Hướng Vãn Tình.
- Ngươi thấy người nào? Nói rõ cho ta!
- Hướng Vãn Tình, chính là Hướng Vãn Tình. Nàng còn sống, mà còn ở bên cạnh Khương Phàm, hai người còn rất thân mật.
- Ý của ngươi là nàng giả chết?
Sắc mặt Tam trưởng lão đại biến, nữ tử này điên rồi sao, chẳng lẽ không biết mình phải tế hiến cho ai?
- Nàng không chỉ có giả chết, còn bỏ trốn cùng Khương Phàm!
Sắc mặt Lưu trưởng lão cực kỳ khó coi, sỉ nhục, thật là sỉ nhục, đây quả thực là sỉ nhục của Vạn Đạo Thần Giáo.
Bọn hắn dùng nữ tử để tế hiến Đế Quân, vậy mà kẻ đó lại lừa bịp thần giáo, còn cùng một đứa nhà quê bỏ trốn, đây quả thực là đang đánh vào mặt thần giáo, càng làm cho Đế Quân hổ thẹn.
Tam trưởng lão nổi giận nói:
- Ngươi đúng là ngu xuẩn, ngươi ra ngoài làm gì, bắt cho ta!!
Lưu trưởng lão tức giận nói:
- Ta muốn bắt, nhưng con chó Khương Phàm nuôi kia quá hung ác, ta lại mang theo bọn người Lãnh Nguyệt, ta bắt không được.
Tam trưởng lão âm trầm sắc mặt:
- Lãnh Nguyệt, các ngươi đều ở lại bên ngoài. Lưu trưởng lão, ngươi theo ta đi vào.
- Ngài muốn đích thân đi đến?
- Nếu không thì phải như nào? Chuyện này nhất định phải điệu thấp xử lý, tuyệt đối không thể để lộ ra, nếu để cho Đế Quân hổ thẹn, ai cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt.
- Tam trưởng lão chờ một lát, ngọc phù cho ngươi. Ai dung hợp nó, người đó có thể không bị Thượng Thương áp chế.
- Có thể lặp lại lợi dụng?
- Phải, là ta vừa mới phát hiện.
- Các ngươi đều ở lại đây, chính ta đi vào.
Tam trưởng lão nắm lấy ngọc phù, tự mình tiến vào Thượng Thương cổ thành, cảnh giới của hắn là Bán Thánh, tiến vào nơi đó chính là kẻ vô địch.
Đám người Điêu Lãnh Nguyệt đưa mắt nhìn Tam trưởng lão đi, nhẹ nhàng thở ra, cõi lòng đầy chờ mong:
- Tam trưởng lão tự mình ra tay, hẳn là sẽ không lại có chuyện ngoài ý muốn. Khương Phàm, ta xem ngươi chạy đi đâu.
Nhưng, sau nửa ngày, liên tục hai trận sự kiện oanh động Nam Bộ, ngay sau đó đã truyền đến chỗ cửa thành khác.
- Người canh giữ tổ sơn thánh địa giáng lâm, không để ý cấm chế của Thượng Thương cổ thành, đã cho rất nhiều trưởng lão tổ sơn tiến vào Thượng Thương cổ thành.
- Hơn một ngàn cường giả Sí Thiên giới giết vào Thượng Thương cổ thành, khí thế hùng hổ, thánh uy cuồn cuộn. Trải qua nhiều mặt phân biệt, trong đội ngũ phát hiện tất cả vương hầu của Hạo Thiên Thánh Quốc cùng Bá Vương Chiến quốc, còn có lão Vương ẩn lui. Nhưng không có người nhận ra lão nhân dẫn đội là ai, hư hư thực thực chính là lão tổ tông Sí Thiên giới.
Tại loại thời kì đặc thù này, người canh giữ tổ sơn không để ý đến cấm chế mà tiến vào Thượng Thương cổ thành, khẳng định là có mục đích đặc biệt, mà Sí Thiên giới lại còn cường thế giáng lâm, càng có khả năng có liên quan cùng Khương Phàm.
Mọi người nhao nhao suy đoán, chẳng lẽ Sí Thiên giới muốn bảo vệ Khương Phàm rời khỏi sao?
Lấy tội ác ngập trời mà Khương Phàm phạm vào tại Thượng Thương cổ thành, nếu quả như Sí Thiên giới thật sự muốn bảo đảm cho hắn, liền có khả năng gây nên chiến tranh.
Tin tức càng truyền đi lại càng nóng hơn, lực chú ý của các phương một lần nữa kéo về đến Thượng Thương cổ thành.
Rất nhiều người lưu thủ của hoàng tộc hoàng đạo nhao nhao mạo hiểm tiến vào Thượng Thương cổ thành, muốn nhìn mục đích của Sí Thiên giới và thánh địa tổ sơn một chút.
Khương Phàm phóng tới trong rừng rậm, cướp đoạt di cốt yêu ma mới.
Mặc dù có khúc dạo nhạc ngắn từ Xích Thiên Thần Triều, nhưng hắn không có để ý, mà đắm chìm trong sự kích động.
Không chỉ bởi vì bảo vật khắp nơi trên đất, mà bởi vì sự kiện oanh động Phật Đà đưa tới.
Lúc trước mặc dù hắn đang mong đợi Hứa Đức Diệu sẽ mang theo bảo bối lao ra, hấp dẫn lực chú ý, nhưng không nghĩ tới sẽ xuất hiện Xá Lợi Tử của Phật Đà Thủy Tổ, bảo vật kia nhất định là có thể so với Linh Lung Tâm.
Khương Phàm không cần phải ra bên ngoài nhìn mới có thể đoán được Hứa Đức Diệu đã thuận lợi 'mang' đi hơn phân nửa Thánh Linh.
Đợi thêm nửa tháng, Hứa Đức Diệu trốn về Chí Tôn Kim Thành, nơi đó sẽ biến thành vòng xoáy chiến tranh, hấp dẫn càng ngày càng nhiều thế lực. Đến lúc đó, Kiều Vô Hối hẳn là đã có thể rời khỏi Thượng Thương cổ thành.
- Di cốt Thao Thiết! Đồ tốt!
Khương Phàm giết lùi một đám người, lại cướp được một đống di cốt, từ hình dáng chắp vá đến xem, lại là di cốt Thao Thiết.
Thao Thiết Thánh Pháp rất lâu đã vô dụng, bởi vì uy lực đã không thỏa mãn được yêu cầu của hắn. Bây giờ vừa vặn, nói không chừng có thể từ di cốt lão tổ tông Thao Thiết nơi này nghiên cứu ra được chút gì.
- Ta mạo muội hỏi một câu, ngươi có liên quan thế nào với Xích Thiên Thần Triều.
Hướng Vãn Tình có thể rõ ràng cảm thấy sau khi Khương Phàm gặp xong Xích Thiên Thần Triều thì tâm tình không giống với lúc trước, nhưng bầu không khí lúc đó rõ ràng rất khẩn trương.
- Đừng nghĩ nhiều, không liên quan.
Khương Phàm thu hết khung xương vào thanh đồng tiểu tháp, tràn đầy phấn khởi chạy ra ngoài.
- Lời các ngươi nói lúc ấy cũng không giống như không có liên quan.
Hướng Vãn Tình hiếu kỳ thật sự, cái gì kiếp trước, cái gì tế cờ, hắn còn từng có ân oán cùng Xích Thiên Thần Tôn?
- Chính là lúc ở đời trước, ta sinh ra ở Xích Thiên Thần Triều, sau này đã rời khỏi. Lại về sau, bởi vì một ít nguyên nhân, chúng ta lại hợp tác. Nhưng cuối cùng lại bởi vì một ít nguyên nhân, lại ở nên quyết liệt.
Khương Phàm tung hoành xê dịch giữa khu rừng, nói rất tùy ý.
Hắn tùy ý nói, Hướng Vãn Tình lại như nằm mơ:
- Ý của ngươi là, ngươi thật sự là người chuyển thế?
- Đúng vậy.
Khương Phàm thoáng dừng lại, sau khi định thần cảm nhận, liền đi đến bên trái phía trước thoát ra ngoài.
- Cái này sao có thể?
Hướng Vãn Tình theo sát phía qua.
- Chuyện trong thiên hạ kiểu gì cũng sẽ xuất hiện một hai cái ngoài ý muốn, ta chính là cái ngoài ý muốn kia.
- Kiếp trước ngươi làm cái gì?
- Tiểu thương.
- Buôn bán cái gì?
- Chiến tranh.
Hướng Vãn Tình im lặng, lắc đầu, tiếp tục đuổi theo:
- Đời trước ngươi sống ở thời kỳ nào?
- Một ngàn năm trước, thật đáng tiếc, không có thể sống quá lâu.
Tốc độ Khương Phàm đột nhiên tăng tốc, thẳng đến phía trước sơn cốc.
- Một ngàn năm?