Đan Đại Chí Tôn

Chương 1643: C1643: Thần hoàng




Bọn hắn có thể xác định được thân phận Khương Phàm, nhưng thủy chung không có phát giác được tung tích Thiên Hậu.

Thiên Hậu, Tu La, Khương Phàm, ba vị truyền kỳ vậy mà lại lần nữa đoàn tụ.

- Đưa ta qua, ta chờ câu trả lời chắc chắn của các ngươi.

Khương Phàm biết Cửu Thiên Thần Giáo không thể nào minh xác hồi phục chân chính dưới loại tình huống này, nhưng chỉ cần có cái thái độ liền có thể cho hắn trợ giúp tương ứng, bảo đảm Kiều Vô Hối thuận lợi đến Mê Ly hải, bảo đảm phân thân tặc điểu kia có thể tiếp tục hấp dẫn lực chú ý.

- Trong vòng nửa tháng, chúng ta sẽ cho ngài trả lời chắc chắn. Nhưng trước đó, Cửu Thiên Thần Giáo chúng ta sẽ giữ vững lý trí, cũng hi vọng ngài có thể giữ vững khắc chế.

- Chuyện Lan Đạo? Ta giết mấy tên trưởng lão để các phương nhận định chúng ta là kẻ thù, chẳng phải là tốt hơn?

- Ngài cân nhắc chu đáo, nhưng Lan Đạo là tôn nhi phó giáo chủ Lan Quỳ coi trọng nhất, Lan Nặc đến từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn, lưng đeo sứ mệnh đặc thù.

- Lan Đạo còn sống, ta thay các ngươi giáo huấn một chút, sau đó sẽ trả trở về. Nhưng Lan Nặc là của ta, ta chắc chắn phải có được.

- Ý của ngài là...

- n oán cá nhân. Chính nàng tạo nghiệt, tự mình phụ trách.

Đông Hoàng Hoa Thanh như có điều suy nghĩ, ân oán cá nhân? Chẳng lẽ là thời điểm tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn?

Xem ra hẳn là có chút thù hận.

Tuy nhiên, nữ hài nhi Lan Nặc kia có dáng dấp quốc sắc thiên hương, thiên phú khí chất đều tốt, Khương Phàm hẳn sẽ không giết nàng.

Không giết, không trừng phạt, cũng có khả năng phong phú hậu cung tương lai.

Nếu như Thần Tôn thật sự hợp tác cùng Khương Phàm.

Như vậy... lão tặc Lan Quỳ này chắc chắn phải duy trì Lan Nặc quy thuận Khương Phàm.


Đây chính là phương pháp tuyệt hảo để Lan gia thoát khỏi xu hướng suy tàn tại Cửu Thiên Thần Giáo.

Đôi mắt của Đông Hoàng Hoa Thanh tung bay, nhìn Đông Hoàng Như Ảnh với mặt mũi tràn đầy khiếp sợ ở trước mặt.

Đông Hoàng Như Ảnh chú ý tới ánh mắt của phó giáo chủ, nàng vội vàng rủ lông mày xuống gật đầu, lấy đó làm tôn trọng. Nhưng vẫn đắm chìm trong chấn kinh, phó giáo chủ tôn quý vậy mà lại dùng loại ngữ khí Bình đẳng này nói chuyện cùng Khương Phàm?

Không chỉ là nàng, Đông Hoàng Như Yên vẫn dùng sức bưng bít lấy cái miệng nhỏ, Đông Hoàng Lăng Tuyệt thì trừng to mắt, những trưởng lão thần giáo khác thì kinh sợ.

Bọn hắn gần như không dám tin tưởng vào mắt mình.

Trong mắt Khương Phàm hoàn toàn không có kính sợ, phó giáo chủ lại còn không thèm để ý chút nào?

Thân phận? Thân phận của hắn là gì?

Thần Tôn?

Hai người nói chuyện vậy mà lại trực chỉ Giáo Tổ của bọn hắn?

Có ý gì, chẳng lẽ Giáo Tổ đã sớm có liên hệ cùng Khương Phàm?

Bọn hắn chấn kinh, toàn thân đều cảm thấy lạnh.

Bọn hắn sợ hãi, da đầu đều run lên từng trận.

Bọn hắn bỗng nhiên đã hiểu, Khương Phàm khẳng định có bí mật động trời, phần bí mật này chính là vốn liếng để hắn bễ nghễ quần hùng.

Đông Hoàng Hoa Thanh nói:

- Trước khi Giáo Tổ truyền đến tin tức, ta không nên tỏ thái độ. Chuyện hôm nay, chỉ có thể do Nghị công tử tự xử trí.

- Không cần các ngươi, ta có thể ứng phó. Ngươi ở bên ngoài giúp ta một việc, tìm tới Hàn Ngạo của Vô Hồi thánh địa, giao cái này cho hắn.

Khương Phàm đưa cho Đông Hoàng Hoa Thanh một phong thư, quay người xông vào trong rừng rậm ẩm ướt.

- Thần Hoàng, ta còn có một chuyện muốn thỉnh giáo.

Đông Hoàng Hoa Thanh bỗng nhiên gọi hắn lại.

- Chuyện gì?

- Ngài, liên lạc qua Xích Thiên Thần Triều sao?

Vẻ mặt Khương Phàm hiện lên vài tia phức tạp, lại không nói gì, rất nhanh đã biến mất trong rừng rậm.

- Phó giáo chủ, Khương Phàm hắn...

Đông Hoàng Lăng Tuyệt thực sự an không chịu nổi, lập tức liền muốn truy hỏi, nhưng không gian xung quanh Đông Hoàng Hoa Thanh lại ba động, giống như là hắc vụ che mất hắn, biến mất trong nháy mắt, không thấy đâu nữa.

- Cái này...

Bọn hắn hai mặt nhìn nhau, đều cảm giác giống như nằm mơ.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt lại phải hỏi Đông Hoàng Như Ảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy thể hiện của hai tỷ muội rõ ràng cũng là bị chấn kinh.

- Khương Phàm...


Đông Hoàng Như Ảnh biết Khương Phàm thân phận có chút đặc biệt, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến có thể đặc biệt đến mức để Đông Hoàng Hoa Thanh tôn trọng.

Hắn không phải Khương Phàm!

Vậy rốt cuộc hắn là ai?

Thần Hoàng? Khương Phàm là Thần Hoàng?

Khương Phàm lén lút xê dịch trong rừng rậm, lần theo cảm giác tìm được Khương Qua giấu ở trong núi rừng.

- Chúng ta làm tiếp một giao dịch, ngươi thay ta ứng phó Vạn Đạo Thần Giáo, sau đó ta cho ngươi phương pháp biến đổi Thiên phẩm linh văn.

Khương Qua mang theo vẻ mặt phức tạp nhìn Khương Phàm:

- Ngươi lấy được những di cốt kia liền có thể giúp ta biến đổi linh văn.

- Ta nói phương pháp càng thích hợp cho linh văn của ngươi.

- Tỷ lệ thành công bao lớn?

- Trăm phần trăm.

- Ngươi có thể bảo đảm?

- Ngươi có thể tin tưởng Diêm bá, liền có thể tin tưởng ta.

Khương Qua trầm mặc một lát, tiếp nhận giao dịch:

- Ngươi cứu người, ta cứu ngươi.

Lúc này, đám tán tu chạy theo Khương Phàm trước đó kích động phóng lên không, hướng về phía Thái Tuế cao giọng la lên:

- Khương Phàm đến rồi! Khương Phàm đã tới!

- Tới?

Tạ Ninh khống chế chiến xa, lúc này bay lên không tám trăm mét, ánh mắt bén nhọn nhìn núi rừng chập trùng.


- Đến rồi! Ngươi vui mừng không? Ta thật sự rất vui mừng!

Hình Phù Đồ vỗ nhẹ mặt Hướng Vãn Tình, lộ ra tiếng cười cởi mở.

Dãy núi bạo động, số lượng lớn cường giả liên tiếp đi đến đỉnh núi, đứng ở tán cây, ngắm nhìn phương hướng phế tích.

Đám tán tu đến thông báo mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn chiến xa trên không trung, chờ đợi ban thưởng đến từ hoàng đạo, nhưng bây giờ ai còn để ý tới bọn hắn.

Hoàng trưởng lão và các trưởng lão Thần Miếu đều sẵn sàng trận địa đón quân địch, ánh mắt nhìn chằm chằm núi cao.

- Ai cũng không được nhúng tay, tự ta tới.

Hình Phù Đồ rời khỏi chiến xa, chân đạp hư không, tiếng cười cởi mở truyền đến núi rừng:

- Lúc gặp mặt lần đầu tiên, cũng cảm thấy ngươi quen thuộc, gần đây lúc trải qua đề điểm tiểu hồ ly mới hiểu được, thì ra chúng ta đã gặp qua trước kia. Lão bằng hữu, nếu đã tới, cũng đừng trốn nữa, chúng ta luận bàn một chút?

Lão bằng hữu?

Bọn ngườ Tạ Ninh nhao nhao nhìn về phía Hình Phù Đồ.

Khương Phàm đang muốn đi tới, nghe vậy lập tức ngừng.

Hướng Vãn Tình để lộ linh văn của hắn bí mật?

Hình Phù Đồ, biết thân phận của hắn!

Ánh mắt Khương Phàm dần dần lăng lệ, dùng sức nắm chặt nắm đấm, một mực tập trung vào Hình Phù Đồ đang đứng trên bầu trời.

Hình Phù Đồ rất nhanh đã chú ý tới ánh mắt kia, khóe miệng khẽ nhếch, đưa tay mời:

- Lão bằng hữu, có dám đánh một trận?