Đan Đại Chí Tôn

Chương 1637: C1637: Thanh duẫn còn sống không




- Thời điểm Thượng Thương cổ thành mai táng, tổng cộng có năm vị Nhân Hoàng, đều là Thần Linh tiên tổ chân chính. Đây là xương tay của một trong Ngũ Hoàng - Thái Võ Nhân Hoàng. Lúc ngươi dùng ngàn vạn lần phải cẩn thận, không được để bị ăn mòn ý thức, khống chế thành con rối.

Khương Phàm rất chờ mong Chu Thanh Thọ trưởng thành, nhưng linh văn và thể chất giống như cũng còn kém một chút, mảnh xương tay tiên tổ Nhân Hoàng này hẳn là có thể mang cho hắn thay đổi mới.

- Tay của thần? Hắc hắc...

Hai mắt Chu Thanh Thọ tỏa sáng, phát ra tiếng cười quái dị.

Khương Phàm lắc đầu, hắn đánh nát nhẫn không gian của Khoái Kiệt, phóng xuất bảo bối bên trong ra.

Một cái đầu lâu Kỳ Lân, có được lực lượng hắc ám, tượng trưng cho uy lực Thiếu m, để không gian tầng thứ ba đều nổi lên trận trận khí âm hàn.

Một đống di cốt Kỳ Lân, bộ phận xương sống cùng móng vuốt, tính cả những cái lấy được trước đó kia, xem như gom góp được một phần ba xương sống, còn có hai cái móng vuốt.

Còn có thứ kíc.h thích hơn, Khoái Kiệt vậy mà lại đạt được xương cột sống Thái Võ Nhân Hoàng hoàn chỉnh, ngoài ra còn lấy cả một cái cẳng tay, còn có hộ giáp bên trên cẳng tay.

- Ta sao??

Chu Thanh Thọ nhận cảm ứng, trước tiên liền vọt tới.

- Cẳng tay cho ngươi. Xương cột sống ta giữ lại trước.

Khương Phàm rất sung sướng gom góp cho hắn.

- Vì sao? Có còn là huynh đệ hay không!

Chu Thanh Thọ tranh thủ thời gian tiếp được, nhưng ánh mắt nóng bỏng vẫn nhìn chằm chằm vào xương sống.


Đối với di cốt Nhân tộc mà nói, xương đầu cùng xương cột sống không thể nghi ngờ chính là bộ phận quan trọng nhất. Nhất là xương cột sống, sau khi dung hợp thai nghén thậm chí có thể kéo dài tới bước phát triển hài cốt mới, có thể triệt để cải tạo thân thể, càng có cơ hội trưởng thành là Thần Hoàng mới.

- Ngươi đã có Tinh Thần Kiếm, các huynh đệ khác bọn họ còn cái gì nữa chứ.

Khương Phàm rất coi trọng Chu Thanh Thọ, nhưng không thể nào quá bất công.

- Đúng vậy.

Chu Thanh Thọ rất muốn, nhưng nhịn được.

- Ngươi chuẩn bị cho ai? Thứ này dùng tốt, thật sự có thể tạo nên một Bán Thần, coi như suýt chút nữa, cũng có thể tạo nên Thánh Nhân.

- Di cốt ngủ say trong thời gian vô tận, không thể nào thật sự tái hiện được uy lực đã từng có, có thể kích phát ra hiệu quả gì, hoàn toàn nhìn đến trình độ huyết mạch của mình thai nghén.

Khương Phàm lắc đầu, còn không có muốn cho ai, nhưng cũng có mấy người được chọn.

Chu Thanh Thọ rung động:

- Thượng Thương cổ thành thật sự là nơi tốt. Đây là muốn thay đổi vận mệnh bao nhiêu con người đây. Thời điểm trước kia, lục phẩm có thể tăng lên tới Thánh phẩm chính là kỳ tích, khắp thiên hạ đều tìm không ra mấy người. Thánh phẩm đến Thiên phẩm, càng có thể lưu danh sử sách.

Nhưng, bây giờ Thượng Thương cổ thành toàn diện thức tỉnh, các loại di cốt trọng bảo xuất thế, không thể nghi ngờ là có thể sáng tạo càng nhiều điều không thể tưởng tượng nổi, càng nhiều Kỳ tích. Đây quả thực là Nhân tộc tiên tổ cách thời gian vô tận lại phản hồi hậu đại.

Đan Hoàng từ đầu đến cuối trầm mặc, không có biểu đạt ý kiến.

Bởi vì, tại thời đại của bọn hắn cũng đã xảy ra kịch biến tương tự, thiên kiêu nhân kiệt tụ tập sinh ra, các loại bí cảnh liên miên khôi phục, thiên hạ oanh động, quần hùng quật khởi, gây nên cuồng hoan vô tận, nhưng cuối cùng của cuối cùng, nghênh đón bọn hắn lại là tai nạn hủy diệt.

Tất cả thiên kiêu đều bị mai táng vô tình, tất cả truyền kỳ đều kết thúc tại ngày đó.

Cho nên, giờ phút này Đan Hoàng càng nhiều khẩn trương hơn.

Từng cảnh tượng ấy, tình cảnh ấy, đều như vậy giống như đã từng quen biết.

Đây càng giống như là tai nạn tiến đến trước, bản thân hệ thống thế giới thức tỉnh, chuẩn bị chiến tranh.

Khương Phàm hài lòng cất kỹ bảo bối, ý thức thể đi tới trong thiết lao tại tầng thứ hai.

- Thiệu Thanh Duẫn còn sống không?

- Ai??

Thiệu Anh Vệ lập tức giật mình, cái tên điên này làm sao lại biết tên của tổ tiên bọn họ.

- Thiệu Thanh Duẫn!

- Thiệu gia chúng ta không có người này.


- Bị các ngươi đánh ra ngoài? Các ngươi là muốn khi sư diệt tổ? Đừng nói nhảm, ta hiểu rõ nàng so với ngươi còn nhiều hơn.

- Ta không biết ngươi nghe được cái tên này từ chỗ nào, ta thật không biết!

- Tứ Tượng Tuyệt Sát của các ngươi đều là do nàng truyền xuống. Tứ Tượng Tuyệt Sát chân chính là Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Cự Long, bốn khối thần cốt thật sự kia hẳn là còn ở trong tổ từ Thiệu gia các ngươi.

- Ngươi...

Sắc mặt Thiệu Anh Vệ trở nên khó coi, đây là bí mật của Thiệu gia, làm sao hắn biết được?

Khương Phàm nói:

- Các ngươi hẳn là cảm thấy may mắn khi nàng không có sinh qua hài tử, nếu không Thiệu gia bây giờ, đều được gọi ta một tiếng tổ tông. Đừng nói nhảm, nàng còn sống không?

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Thiệu Anh Vệ bỗng nhiên cảm giác Khương Phàm rất lạ lẫm, là loại lạ lẫm thần bí kia.

Nhưng nghĩ lại, hắn đối với Khương Phàm giống như cũng không có hiểu gì cả, trước đó đều không có coi là gì.

- Ngươi nghe không hiểu tiếng người, Thiệu Thanh Duẫn còn sống không?

- Tiên tổ đang ngủ say.

- Lúc nào?

- Hơn hai trăm năm trước.

- Trước khi nàng ngủ, có phải đang tìm một người hay không, sau khi nàng ngủ, có phải an bài các ngươi tiếp tục tìm kiếm hay không? Ngươi có thể đi đến vực sâu, có phải bởi vì tảng đá trong tay kia đang hấp dẫn hay không?

- Ngươi...

Thiệu Anh Vệ lại lần nữa chấn kinh, thậm chí có chút hoảng hốt, chẳng lẽ hỗn đản này lợi dụng cái lao ngục quỷ bí này nhìn trộm ý thức của hắn sao?


- Chúng ta tới làm giao dịch, ta trả lời ngươi một vấn đề, ngươi trả lời ta một vấn đề.

- Ta tới trước!

Thiệu Anh Vệ nhìn chằm chằm ý thức thể trong bóng tối.

Chấn kinh, ngoài ý muốn, ngờ vực vô căn cứ, các loại cảm xúc lấp đầy trong lòng.

Tên Khương Phàm này rõ ràng là một tên điên từ trong Biên Hoang đi ra tới, làm sao lại có quan hệ cùng tiên tổ cao quý của bọn hắn.

Khương Phàm lạnh lùng:

- Ngươi thấy không rõ tình thế? Ta tới trước! Đầu tiên, là ai an bài ngươi tới?

Thiệu Anh Vệ trước tiên nói:

- Thánh Tổ Thiệu gia của chúng ta, giao ngọc thạch cho ta, để cho ta lần theo chỉ dẫn đi điều tra. Tới phiên ta, rốt cuộc ngươi là ai?

- Ta chính là người mà Thiệu Thanh Duẫn đã tìm một ngàn năm nay.

Khương Phàm ném ra tin tức nặng ký, Oanh tạc ý thức của Thiệu Anh Vệ, kí.ch thích lòng hiếu kỳ của hắn, trao đổi lấy tin tức.

- Ngươi... Ngươi...

- Trấn định một chút! Tới phiên ta! Thiệu Thanh Duẫn đã để lại di ngôn gì?