Đan Đại Chí Tôn

Chương 1615: C1615: Còn dám xuất hiện




- Hắn cứ như vậy mà xuất hiện?

- Phách lối thật. Chẳng lẽ không sợ bị vây giết?

- Chết tiệt, ta thật sự quá phục, nhìn người ta tự tin này, khí khái này.

- Từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua ai miệt thị hoàng tộc hoàng đạo như thế. Gia hỏa này không phải giả vờ, mà là từ trong lòng liền mang theo sự không phục.

Đám người bạo động, tiếng nghị luận ầm ĩ, nhưng lại không dám tùy tiện tới gần.

- Khương Phàm, giao người ra...

Lan Nặc vọt tới phía trước nhất, cao giọng quát tháo.

Chỉ là tiếng nói còn không có rơi xuống, cổ áo Khương Phàm đã lấp lóe cường quang, một cái đầu lăn đi ra, mang theo máu tươi rơi trên mặt đất.

Bành bành hai tiếng, lăn ở trong bụi cỏ.

Cái đầu trừng mắt hai con mắt, chết không nhắm mắt.

- Phó trưởng lão??

Sắc mặt Lan Nặc hơi biến đổi, lần nữa quát lớn đến chói tai:

- Khương Phàm ngươi giết Phó...

Thanh âm vừa mới bắt đầu, cổ áo Khương Phàm lại lấp lóe ánh sáng, một cái đầu khác lại lăn đi ra.

Cũng là trưởng lão thần giáo, gương mặt dữ tợn, hai mắt trợn tròn, tình trạng cái chết trông cực kỳ thê thảm.

- Khương Phàm!!

Lan Nặc ớn lạnh toàn thân, ánh mắt lắc lư.


Khương Phàm cổ áo lấp lóe tia sáng, lại là một cái đầu.

Bờ môi Lan Nặc đóng mở, muốn tới miệng quát tháo nhưng đành cưỡng ép ngừng lại.

Tê...

Quần hùng bạo động, số lượng lớn cường giả lui lại hai bước, sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi.

Đây chính là trưởng lão Cửu Thiên Thần Giáo sao?

Nói giết liền giết?

Một kẻ lại tiếp theo một kẻ?

Ngay cả Phương Tĩnh của Tru Thiên Thần Điện đang muốn mắng mỏ cũng đều ngậm miệng lại, sợ Khương Phàm sẽ giết Tần Ngao Thương.

Khương Phàm ngửa đầu, quan sát đến bóng người mông lung, không nhìn đến các cường giả trong rừng rậm.

Loan Hồng Hi, Khoái Kiệt, Điêu Lãnh Nguyệt, mặt mũi đều tràn đầy sát ý, càng uất ức khó xử.

Kẻ thù rõ ràng ở ngay phía trước, vậy mà bọn hắn lại e ngại?

Quần hùng ghé mắt sang, hai mặt nhìn nhau, có cảm giác quái dị.

Tên điên này lại có thể trấn áp các thiên kiêu hoàng tộc hoàng đạo?

Thật đúng là chưa từng nghe thấy qua.

Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, tên điên này hoàn toàn không sợ hãi, bây giờ ai trêu chọc hắn, hắn liền sẽ nhắm ngay kẻ đó.

Lan Nặc liên tục chần chờ, sau đó đi qua phía Khương Phàm.

Đi trước mấy bước rất cẩn thận, sợ tòa tháp trong cổ áo Khương Phàm lại điều ra thêm mấy cái đầu.

Sau khi xác định Khương Phàm không tiếp tục ra tay nữa, nàng mới đi cách Khương Phàm mười bước, cố nén lửa giận, hạ thấp tư thái:

- Chúng ta... Nói chuyện?

Khương Phàm trầm mặc thật lâu, mới thu hồi ánh mắt đang ngửa mặt nhìn lên bầu trời, lườm Lan Nặc một chút:

- Nhắm Hư Thiên Kính ngay Khoái Kiệt, khống chế hắn giết Điêu Lãnh Nguyệt bên cạnh hắn.

Lan Nặc tức giận:

- Ta là muốn làm giao dịch với ngươi, đừng vọng tưởng điều khiển ta.

Khương Phàm lạnh nhạt:

- Muốn người, một mạng đổi một mạng.

Lan Nặc thấy được sát ý trong ánh mắt lạnh lẽo của Khương Phàm:

- Ta... Ta muốn xác định bọn hắn đều còn sống trước.

Thanh đồng tiểu tháp trên cổ áo Khương Phàm lấp lóe ánh sáng, lấy ra một cái cánh tay, đưa tới Lan Nặc:

- Nhìn tươi mới không? Vừa kéo xuống tới!


- Khương Phàm, ngươi...

Lan Nặc tức giận đến tím mặt.

Kết quả thanh đồng tiểu tháp trên cổ áo Khương Phàm lại rơi ra một cái đầu nữa.

Sắc mặt Lan Nặc trắng bệch, cưỡ.ng bức im lặng.

Dãy núi bạo động, vô số người hít vào từng ngụm khí lạnh.

Quá độc ác.

Lần đầu tiên nhìn thấy người hung ác như thế.

Không có uy hiếp, không nói nhảm, trực tiếp dùng đầu người bàn chuyện.

Đầu ngón tay Khương Phàm xẹt qua thanh đồng tiểu tháp, vân vê một viên linh châu, bỏ vào trong miệng:

- Ngươi có Hư Thiên Kính, ta có Cấm Nguyên Châu. Lan Nặc, ta muốn bắt ngươi, dễ như trở bàn tay, sở dĩ ngươi còn đứng ở nơi này, không phải ngươi mạnh bao nhiêu, mà là ta không có ra tay.

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

- Thứ ta muốn trước đó đã nói với ngươi, là chính ngươi từ chối. Ngươi bây giờ muốn nói gì? Đã muộn rồi.

- Ngươi muốn làm gì, mới có thể thả bọn hắn?

- Nghe không hiểu? Một mạng đổi một mạng! Người xung quanh, tùy tiện chọn, ngươi giết một kẻ, ta cho ngươi một người!

- Không dám?? Vậy liền hao tổn đi. Tuy nhiên, ta đây vẫn sẽ mang thù. Bọn hắn vừa mới chiêu đãi ta thế nào, bên trong thanh đồng tiểu tháp của ta sẽ phản hồi gấp trăm lần.

Khương Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn nàng một chút, tiếp tục nhìn qua giữa không trung.

Hô hấp Lan Nặc lộn xộn:

- Ta không biết rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào, đắc tội hoàng tộc hoàng đạo như vậy, ngươi không sợ bọn họ trả thù? Ngươi không sợ, người thân của ngươi...

- Lại nói nhảm với ta một câu, ta tặng đầu Lan Nguyệt cho ngươi. Cút đi, muốn người, để mạng lại mà đổi.

Khương Phàm không tiếp tục để ý nàng.

Nếu rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy liền không quen nữa.


Lan Nặc vùng vẫy trong lòng một trận, nhìn về đám người Vạn Đạo Thần Giáo kia.

- Nàng bị Khương Phàm uy hiếp? Cẩn thận nàng!

Khoái Kiệt lập tức cảnh giác.

Bọn hắn hoàn toàn không biết gì về nữ tử này cả, nhưng có thể cùng Lan Đạo bình khởi bình tọa, tuyệt đối không đơn giản.

Lúc này, bụi mù dâng trào trong không trung càng ngày càng yếu, ánh sáng bên trong cũng đã hoàn toàn biến mất.

Khương Phàm đứng ở phía trước nhất, hắn là kẻ đầu tiên xông về hố sâu.

- Địa cung muốn mở ra.

Vạn người bạo động, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên xông về hố sâu.

Bụi mù cuồn cuộn bên dưới hố sâu vẫn rất mãnh liệt, nhưng nhận bảo tàng k/ích thích, nên cũng không có người lùi bước, đều chống lên võ pháp, khống chế vũ khí, tranh nhau chen lấn xông về phía trước, sợ rơi vào phía sau.

Hố sâu mai táng vô cùng sâu, lao xuống trọn vẹn hơn năm ngàn mét, mới nhìn thấy được địa cung mà mình mong đợi.

Tầng đất xung quanh địa cung đều bị vỡ nát, xuất hiện lỗ đen tĩnh mịch, tựa như là đang lơ lửng bên trong thâm không vô tận.

Nó bao la hùng vĩ, kỳ quang lượn lờ, uy thế nặng nề càng kinh khủng giống như là thủy triều lao nhanh, kích động Thâm không.

Mọi người ngước nhìn cung điện, tựa như ngước nhìn Nhân Hoàng chấp chưởng dân chúng.

Phần uy thế kia thấm vào đến linh hồn của mỗi người, để tất cả vọt tới người nơi này đều không tự chủ được mà im lặng, thấp thỏm lo âu, nhịn không được mà phải quỳ ở nơi đó.

Tại đỉnh cung điện có treo một tấm biển khổng lồ —— Thái Võ Nhân Hoàng điện.

- Thái Võ Nhân Hoàng?

- Một trong ngũ đại Nhân Hoàng của Thượng Thương cổ thành?