Đan Đại Chí Tôn

Chương 1609: C1609: Cường thế không thôi




Các tộc lão Cổ Hoa hoàng triều, Huyền Nguyệt hoàng triều nhao nhao khởi hành, từ từng phương hướng lao thẳng đến đám Thụ Yêu hỗn loạn.

Ầm ầm...

Đại địa oanh minh, bụi đất tung bay, Thụ Yêu không có chỉ huy, đều là đang hỗn loạn phát tiết lấy Phục sinh, bị động chống cự lại các nơi chặn đánh.

Số lượng cứ việc khổng lồ, nhưng vây bắt đến từ ba đại cường tộc vẫn khiến bọn chúng nhanh chóng tiến vào bên trong.

- Công tử, bọn hắn muốn đuổi tận giết tuyệt.

- Công tử, chạy mau, không được quay đầu lại, ngài một mực chạy về phía trước.

- Không cần lo cho chúng ta, nhất định phải mang theo đại tiểu thư chạy đi.

Ba vị tộc lão thu đầu Tổ Kỳ Lân lại, kích phát huyết mạch, thân thể phồng lên, nhấc lên tử khí mênh mông, ngưng tụ tử kiếm, hộ tống Ngu Kình Thương phóng tới phía trước.

Ba người trao đổi ánh mắt, liên tiếp dựng thẳng đầu ngón tay lên, ước định ai sẽ bạo đầu tiên, ai theo sát phía sau.

Đôi mắt Ngu Kình Thương rưng rưng, cũng đã không lo được gì, cứ mang theo đại tỷ Ngu Thanh Dao phóng tới, tức giận, uất ức, không cam lòng, để hắn cuồng loạn hét lớn.

- Giết giết giết, đừng để lại người sống.

Điêu Lãnh Phong và các cường giả Linh Hồn cảnh tạm thời ở lại bầu trời, dõi mắt ngắm nhìn chiến trường hỗn loạn.

Trước đó ai cũng không muốn đồ sát Hỗn Độn Tử Phủ, nhưng sau khi giết lầm bọn người Ngu Thiên Đạo, bọn hắn chỉ có thể đuổi tận giết tuyệt, miễn cho để lại tai hoạ.

Mà, đám người Ngu Bá Khoan này quá bướng bỉnh, không giết bọn hắn thì đừng nghĩ sẽ đạt được đầu lâu Tổ Kỳ Lân.

- Nhanh nhanh nhanh... Nhanh đi...

Điêu Lãnh Phong dùng sức nắm chặt nắm đấm, thanh thế tại nơi này đã gây nên chú ý, trước khi có người ở bên ngoài đuổi tới, nhất định phải giải quyết tất cả bọn người Tử Phủ, cướp được đầu lâu Kỳ Lân.

- Giết! Giết!


Trong mắt Tiêu Lạc Lê thì lóe ra sự báo thù, Huyền Nguyệt hoàng triều luân lạc tới tình trạng hôm nay, Hỗn Độn Tử Phủ cùng Chí Tôn Kim Thành đều là hung thủ.

Có thể tận mắt thấy Tử Phủ đám thiên tài chết trước mắt mình, thật sự là hả hận.

Nhưng... Bọn hắn đột nhiên giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu ngửa mặt nhìn lên bầu trời.

Rầm rầm rầm...

Mây mù sụp đổ, liên tiếp năm tiếng oanh minh, vang vọng trời cao.

Khương Phàm sôi trào liệt diễm, Tiểu Quang Mang Thánh Thuật được phóng thích, kéo lấy tiếng dẫn bạo đinh tai nhức óc, từ trên trời giáng xuống, lao thẳng đến Điêu Lãnh Phong.

Điêu Lãnh Phong, Tiêu Lạc Lê ngưng tụ con ngươi, trong tầm mắt nhanh chóng phản chiếu ra thân ảnh mang đầy liệt diễm.

- Khương Phàm??

Đầu bọn hắn ông ông, trăm miệng một lời:

- Chạy!!

Ở các nơi trên bầu trời, các cường giả Linh Hồn cảnh của Vạn Đạo Thần Giáo, Huyền Nguyệt hoàng triều, Cổ Hoa hoàng triều nhao nhao nhìn về phía bầu trời, sắc mặt đại biến, toàn thân ớn lạnh:

- Khương Phàm? Làm sao hắn lại đến đây?

Ầm ầm!

Chiến xa hoa lệ dâng lên cường quang sáng chói, ngưng tụ pháp trận.

Đây là Bảo khí thần giáo, có được tốc độ cùng lực phòng ngự cực mạnh, nhưng, Khương Phàm tới quá nhanh, Điêu Lãnh Phong cùng Tiêu Lạc Lê mới vừa đi đến, còn không có đóng bế cửa xe, không để cho pháp trận được hoàn chỉnh, hắn đã cuồng bạo đụng đến trước.

Một tiếng bạo hưởng, rung động khung trời, pháp trận sụp đổ, cường quang tán loạn, chiến xa bỗng nhiên rơi xuống.

Điêu Lãnh Phong cùng Tiêu Lạc Lê chân trước mới vừa đi đến, chân sau đã bị văng ra ngoài.

Khương Phàm vỗ cánh bay lên, lại nhanh chóng lao xuống, móng vuốt như đao, sượt qua người Điêu Lãnh Phong.

Phốc phốc!!

Trên mặt Điêu Lãnh Phong còn duy trì sự kinh dị, ánh mắt lo lắng, ngoài miệng còn muốn phát ra mới một tiếng gào thét, thế nhưng...

Sao ta lại đang lăn lộn?

Cái thân thể không đầu đang trào máu kia là ai?

Khương Phàm kéo đầu Điêu Lãnh Phong xuống, mãnh liệt nhấc lên, lao thẳng đến Tiêu Lạc Lê.

- A!!

Tiêu Lạc Lê hoảng sợ thét lên, sôi trào lên năng lượng lôi hỏa điên cuồng chạy trốn.

Nhưng... Khương Phàm đã nhanh chóng lướt qua, xoay chuyển người bay lên, một chân đạp ở Tiêu Lạc Lê phía sau lưng.

Răng rắc giòn vang, xương cổ vỡ vụn, trùng kích mạnh mẽ xuyên qua lồng ngực, máu tươi theo đó mà phun ra ngoài.

Cơ thể Tiêu Lạc Lê bay lên, lập tức mất khống chế.


Khương Phàm đưa một tay bóp lấy cổ của nàng, bay lên không tám trăm mét.

Phốc phốc!

Xương sau cổ vỡ vụn, huyết nhục xé mở.

Tiếng kêu thảm của Tiêu Lạc Lê dừng lại, thân thể không đầu rơi xuống rừng rậm.

- A!!

Bọn người Điêu Lãnh Nguyệt, Nhị hoàng tử, Tiêu Lăng Nguyệt đang muốn chạy trốn nơi xa kinh hãi thét lên.

Giết??

Hắn giết Điêu Lãnh Phong?

Hắn giết Tiêu Lạc Lê?

Cứ giết lưu loát như vậy?

Khương Phàm lao xuống, bắt lấy cái đầu Điêu Lãnh Phong đang rơi, hắn rít lên một tiếng thanh chấn trời cao:

- Các ngươi đây là đang làm gì? Không phải là đuổi bắt ta sao? Lão tử chờ các ngươi mười ngày! Vậy mà các ngươi lại lãng phí thời gian tại chỗ này! Xem thường Khương Phàm ta sao?

Trong cánh rừng hỗn loạn, bọn người Khoái Kiệt đang muốn hình thành vòng vây liên tiếp dừng lại, xuyên qua chạc cây nhìn về phía không trung.

Khương Phàm?

Trong tay hắn đang xách cái gì?

Ngu Kình Thương đều dừng lại, thở hổn hển nhìn lên không trung:

- Là Khương Phàm??

- Khương Phàm đến rồi!

Ba vị tộc lão của Hỗn Độn Tử Phủ hưng phấn kêu to, nhưng kêu xong lại liền ngây ngẩn cả người, bọn hắn và Khương Phàm hẳn nên tính là kẻ địch, sao lại còn kích động?

- Không làm việc đàng hoàng!! Các ngươi quên mình là tới làm gì? Lão tử làm cho các ngươi ấn tượng sâu sắc!

Khương Phàm vứt bỏ đầu của Điêu Lãnh Phong cùng Tiêu Lạc Lê, liệt diễm, sôi trào thao thao bất tuyệt, hóa thành biển lửa nóng hổi, cuốn lên trời cao.


Thương thương thương!

Ba trăm sợi hỏa vũ, lấp lóe cường quang, liệt diễm vờn quanh, giống như là Chu Tước giương cánh, tràn ngập đất trời bạo kích tới, đánh về phía các cường giả Linh Hồn cảnh ở không trung.

- Không! Không không không!

Tộc lão các cường tộc trong rừng rậm gào thét thê lương, không lo được phải vây quanh bọn người Ngu Kình Thương nữa, bọn hắn liên tiếp bay lên không, điên cuồng giết tới.

- A a a...

Đám người Điêu Lãnh Nguyệt thôi động vũ khí, điên cuồng chạy trốn.

Bầu trời loạn thành một đoàn!

Trong rừng rậm, Khoái Kiệt không để ý đến bầu trời, ánh mắt tàn nhẫn vẫn khóa chặt Ngu Kình Thương đang ở trước mặt mình:

- Giao đầu lâu Tổ Kỳ Lân ra.

- Nằm mơ!

Ngu Kình Thương dữ tợn, quay đầu phóng tới.

- Công tử, đi mau!

Một vị tộc lão Tử Phủ nhấc lên tử khí, thế như thủy triều, trùng kích mãnh liệt về phía trước.

Khoái Kiệt đang muốn giết qua, lại mẫn cảm đã nhận ra huyết mạch vị tộc lão này đang ba động, không chần chờ chút nào, hắn ngưng tụ huyết dực, bay thẳng lên trời.

Ầm ầm!!

Tộc lão Tử Phủ ngang nhiên dẫn nổ mình.