- Trung Vực xuất hiện Hồng Hoang đại thành, Thượng Thương cổ thành, nơi đó hấp dẫn ánh mắt thiên hạ, Khương Phàm lại đang bắt Diệp Trục Thiên, trọng thương Tạ Ninh ở nơi đó, mà nơi đó lại liên lụy đến rất nhiều bí mật, Thái Cổ Thần Miếu nhu cầu cường giả áp trận cấp bách, rất có thể là Hình Phù Đồ đang đi đến nơi đó.
Lão tổ càng nghĩ càng có khả năng.
Nếu như Hình Phù Đồ thật sự trở về Thái Cổ Thần Miếu, bọn hắn không chỉ không ngăn được, mà còn đầy trở lại.
Nếu như Hình Phù Đồ đi Thượng Thương cổ thành, bọn hắn vẫn còn có hi vọng.
- Vậy còn chờ gì, nhanh nhanh nhanh.
Tặc điểu bay lên không, chở Dạ An Nhiên thẳng đến phương bắc.
- Đuổi theo!
Lão tổ thét lên ra lệnh các cường giả Chiến quốc, thẳng đến Trung Vực.
Bầu không khí tại Bá Vương Chiến quốc oanh động không dứt, vô số cường giả nhanh chóng rời khỏi, đây là muốn đến thật sao?
Sí Thiên giới từ xưa đến nay đều là vùng đất luyện đan, rất ít hiện ra thực lực, càng không cần phải hiện ra thực lực, lần này lại muốn động võ, lại còn là trực diện với hoàng đạo - Thái Cổ Thần Miếu.
Hoàng trưởng lão mang theo Hình Phù Đồ vượt qua hơn hai trăm ngàn dặm, thẳng đến sâu trong Trung Vực.
- Thái Tuế, nơi này an toàn.
Hoàng trưởng lão bố trí xong cấm chế.
Hình Phù Đồ nghiêm khắc nói:
- Đi ra bên ngoài nhìn cho ta, nếu như lại xảy ra vấn đề, trục xuất ngươi khỏi Thái Cổ Thần Miếu.
Hoàng trưởng lão vội vàng cam đoan, cung kính lui lại.
Hắn cũng rất ảo não, phụng dưỡng Thái Tuế là vinh quang lớn lao, cho tới nay đều rất kiêu ngạo, cũng đều cẩn thận từng li từng tí, không nghĩ tới lần này lại bị một con chim hố thảm.
Hình Phù Đồ lấy máu tươi của Hướng Vãn Tình từ bên trong linh châu không gian ra, viết ở bên trên Hoàng Tuyền U Hồn Thư.
Bên trong linh châu không gian, Hướng Vãn Tình bị một thanh trường thương tà ác đánh xuyên thân thể, mệt mỏi nằm ở nơi đó, hấp hối.
Từng đường vân màu đen từ miệng vết thương lan tràn, bò đầy làn da, ăn mòn linh hồn của nàng, áp chế thực lực của nàng.
Khi máu tươi thấm vào Hoàng Tuyền U Hồn Thư, nguyền rủa thần bí bắt đầu phát uy, ý thức hôn mê của nàng dần dần hoảng hốt, cho đến khi lâm vào hắc ám.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Hướng Vãn Tình đã rời khỏi không gian linh châu, nằm trong cánh rừng mờ tối.
- Ngươi là ai?
Hình Phù Đồ ngồi xổm ở trước mặt nàng, đầu ngón tay nâng cái cằm kiều nộn tinh tế tỉ mỉ của nàng lên, ánh mắt sáng ngời uyển chuyển thưởng thức qua lại bên trên dáng người lồi lõm chập trùng của nàng.
Nữ tử này thật sự quá đẹp, câu hồn đoạt phách để cho người ta căng phồng huyết mạch, hẳn chỉ cần là nam tử liền gánh không được phần mị lực phát tán từ trong ra ngoài này.
Trng tiềm thức, Hướng Vãn Tình có chút kháng cự, nhưng ý thức hoảng hốt vẫn không tự chủ nói:
- Hướng Vãn Tình.
- Ngươi và Thiên Hồ Thánh Vương liên quan như thế nào?
- Nàng là tỷ tỷ sinh đôi của ta.
- Tại sao ngươi lại ở Sí Thiên giới.
Ánh mắt Hình Phù Đồ có chút ngưng lại, quả nhiên là muội muội Thiên Hồ.
Trách không được chọc người như thế, thì ra là Thiên Hồ linh văn, âm nhu mị hoặc.
- Vạn Đạo Thần Giáo muốn hiến ta cho Bắc Thái Đế Quân, ta giả chết trốn ra được.
Hướng Vãn Tình nói đến đây, ý thức liền nhói nhói một trận, vô cùng kháng cự.
- Ngươi giả chết thế nào??
Hình Phù Đồ hừ lạnh, truyền thống của Vạn Đạo Thần Giáo vẫn còn không có đổi nhỉ.
- Tỷ tỷ của ta sớm giúp ta tạo nên thân thể mới, thân thể trước đó đã chết tại Vạn Đạo Thần Giáo, nhưng linh hồn ý thức đã chuyển dời đến nơi này. Khương Phàm ta mang đi, giấu đến Sí Thiên giới.
- Khương Phàm lại nguyện ý liên thủ với ngươi lừa bịp Vạn Đạo Thần Giáo? Các ngươi là có quan hệ như thế nào.
- Trước đó ta đã giúp hắn, hắn nợ ta. Đây là giao dịch.
Hướng Vãn Tình hốt hoảng nói, hoàn toàn bị khống chế.
Trong ý thức giống như có một lực lượng thần bí, đang áp chế bản thân nàng, khống chế linh hồn của nàng.
Hình Phù Đồ đè đầu ngón tay vào trên đôi môi trơn nhẵn của Hướng Vãn Tình, sau khi nhẹ nhàng nhào nặn, hắn từ từ duỗi đi đến:
- Hắn dùng qua ngươi rồi?
- Dùng qua cái gì?
Hướng Vãn Tình kháng cự quay đầu, cũng rất suy yếu, rất đau đớn, không thoát khỏi được đầu ngón tay trong miệng.
- Dùng qua thân thể của ngươi?
- Không có.
- Cũng chưa dùng qua môi của ngươi?
- Không có.
- Là ngươi không nguyện ý?
- Hắn không có chủ động.
- Không có chủ động? Nghe ý ngươi là, ngươi nguyện ý? Ha ha, thật đúng là lẳng lơ!
Hình Phù Đồ xẹt đầu ngón tay qua hàm răng Hướng Vãn Tình, đè lại trên đầu lưỡi linh hoạt, cảm giác trơn nhẵn ướt át để trong lòng hắn rung động, nhìn ánh mắt mê ly mị hoặc kia, toàn thân chợt nóng lên, nhịn không được mà hít thật sâu một hơi mùi thơm cơ thể nồng đậm của nàng:
- Tại sao trên người ngươi lại có khí tức Thái m?
Vẻ mặt Hướng Vãn Tình thoáng giãy dụa, nhưng vẫn nói ra miệng:
- Ta dung hợp Thái m đồ đằng.
- Thái m đồ đằng ở trên thân thể ngươi?
Hình Phù Đồ ngưng tụ ánh mắt, đầu ngón tay đang muốn đi đến xâm nhập bất chợt ngừng lại.
Không phải ở chỗ Khương Phàm sao?
- Khương Phàm giao Thái m đồ đằng cho ta.
Hướng Vãn Tình suy yếu nói nhỏ.
- Các ngươi lấy được Thái m đồ đằng từ nơi nào?
Hình Phù Đồ cười, thu hoạch ngoài ý muốn!
- Tiêu Lạc Lê.
- Ta nói chính là lai lịch cụ thể.
- Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
- Là thánh địa Tây Bộ kia?
- Là ở đó.
- Các ngươi biết đồ đằng đến từ thời đại nào sao?
- Đoán chừng là thời cổ đại rất xa xưa.
- Thái Dương đồ đằng đang trong tay ai?
- Tặc điểu.
- Tặc điểu gì?
- Một con Hỏa Diễm Huyễn Điểu, cũng ở Sí Thiên giới.
Hình Phù Đồ nghĩ lại, chính là con chim cùng loại với Kim Ô kia?
Đáng chết, vậy mà không công thả đi!
Bọn hắn hẳn là nên thẩm vấn ngay lập tức, đều là bị sắc đẹp mê hoặc.
- Giao Thái m đồ đằng cho ta.
- Thái m đồ đằng đã cùng ta dung hợp triệt để, trừ phi ngươi thôn phệ ta, nếu không không chiếm được Thái m đồ đằng.
- Thôn phệ? Chính là giết ngươi sao!
Hình Phù Đồ rút đầu ngón tay ra, bóp lấy cổ Hướng Vãn Tình, đáy mắt lấp lóe ý lạnh.
- Đúng...
Hướng Vãn Tình đau đớn vặn vẹo, vô lực bắt cánh tay hắn lại.
- Đáng tiếc thật.
Cường độ trên tay Hình Phù Đồ dần dần tăng lớn, bóp đến mức con mắt Hướng Vãn Tình trắng dã.