Vị tôn chủ Bắc Bộ cao ngạo tôn quý này, chỉ sợ sống nửa đời người đều không có kích động qua như vậy.
Vô Hồi Thánh Chủ rũ cụp mí mắt, lạnh lùng nhìn Thiên Lân Thánh Chủ, không hề có ý chấm dứt.
Lần đầu tiên trong Thiên Lân Thánh Chủ đời sinh ra xúc động muốn mắng chửi người khác:
- Ngươi nên kết thúc đi chứ!
Các Thánh Chủ Bắc Bộ khác cũng đều lo lắng tức giận, hận không thể xé mở bình chướng, đẩy người ra ngoài, lại sợ Vô Hồi Thánh Chủ cường thế ngăn cản, khiến cho năng lượng quá độ va chạm, hại chết đệ tử ở bên trong.
Vô Hồi Thánh Chủ không nhanh không chậm mà nói:
- Ta phải cùng ngươi nói rõ. Đây là tranh tài công bằng, không có người chơi xấu, thua chính là tài nghệ không bằng người, cái này tựa như là Lương Hạo các ngươi nói, ta cảm thấy rất có đạo lý, cho nên...
Thiên Lân Thánh Chủ tức giận đến mức không kiềm chế được:
- Chúng ta thừa nhận thua, chúng ta không truy cứu trách nhiệm Khương Phàm, ngươi nhanh kết thúc!
- Rống cái gì mà rống, chỉ giọng ngươi lớn sao? Đường đường là tôn chủ, không có định lực như thế.
- Ngươi là bát phụ, tản bình chướng ra cho ta!
- Ngươi nói cái gì? Lão cẩu, nơi này không phải Bắc Bộ, không ai nuông chiều ngươi!
Vô Hồi Thánh Chủ quay người đi đến bình chướng, hai tay giơ cao, mênh mông năng lượng bao phủ lôi tràng, tiếp tục gia cố pháp trận:
- Ta xem hôm nay ai dám kết thúc luận võ!
- Ngươi...
Các Thánh Chủ Bắc Bộ lên cơn giận dữ, liên tiếp kích hoạt linh văn, hiện ra võ pháp, khóa chặt Vô Hồi Thánh Chủ.
- Vô Hồi Thánh Chủ, kết thúc luận võ.
Đường Nguyên Cực không thể lại trốn tránh, nếu thật là thiêu chết năm vị thánh văn, đại hội luận võ mà bọn hắn tỉ mỉ chuẩn bị coi như phế đi.
- Ngươi muốn ta trái với quy củ?
Vô Hồi Thánh Chủ mặt không thay đổi liếc nhìn hắn một cái.
- Thánh Chủ có thể thay người tranh tài nhận thua.
- Các ngươi là phía chủ sự, các ngươi định đoạt. Tuy nhiên, ta thấy bọn hắn rất kích động, nếu như sau đó trả thù thì sao?
- Tử Vi thánh địa sẽ xử trí công chính.
Vô Hồi Thánh Chủ lúc này mới gật gật đầu, tản ra năng lượng, giải trừ bình chướng.
Khương Phàm tản liệt diễm ra, để lại năm khúc than cốc.
Hắn một mực tại khống chế hỏa hầu, để lại hơi thở, tuy nhiên đã hoàn toàn phế đi, coi như có thể còn sống sót, cũng không có gì quá lo ngại.
- Nhanh cứu người.
Bọn người Thiên Lân Thánh Chủ tự mình xông lên lôi đài, nhìn Than cốc cứng ngắc vặn vẹo, bọn hắn tức giận đến không kiềm chế được, suýt chút nữa giết trước mặt Khương Phàm.
- Bồi dưỡng thứ rác rưởi gì! Thật mất mặt xấu hổ!
Khương Phàm thản nhiên một câu, đi đến bên lôi đài:
- Uyển nhi, nhìn thấy không? Ai dám khi dễ chúng ta, đây chính là kết quả!
Tuyên ngôn bá đạo để cảm xúc bọn người Uyển nhi, Yến Khinh Vũ chập trùng, lại làm cho những người chuẩn bị khiêu chiến khác cảm nhận được sự lạnh lẽo.
- Còn có ai muốn khiêu chiến không? Bỏ qua hôm nay, ta cũng không hầu hạ nữa.
Khương Phàm đảo ánh mắt bén nhọn qua toàn trường.
Toàn trường trầm mặc, lặng ngắt như tờ, không có người nào dám đụng đến ý lạnh trong độc nhãn kia của Khương Phàm.
Khương Phàm rời khỏi, không khí tại diễn võ trường vẫn ngột ngạt, cũng không có ai lại lên đài khiêu chiến.
- Còn phải tiếp tục luận võ không?
Vô Hồi Thánh Chủ hỏi Đường Nguyên Cực.
- Khương Phàm không thuộc về thánh địa, đây chỉ là ngoài ý muốn. Tất cả thánh địa có thể tiếp tục biểu hiện ra linh văn, luận bàn võ pháp, nhưng phải nhớ kỹ, không được lại có thương vong.
Đường Nguyên Cực đương nhiên muốn tiếp tục, nếu không tất cả thánh địa liền phải nhắm ánh mắt ngay Tử Vi thánh địa.
- Có phải xin mời đệ tử Tử Vi thánh địa, cũng đi ra phơi bày một ít hay không? Ta muốn tất cả thánh địa thật sự vẫn luôn rất ngạc nhiên đối với thực lực thánh địa Trung Ương.
Vô Hồi Thánh Chủ sao có thể không biết ý đồ của bọn hắn, nhưng bọn hắn đã phạm vào hai cái sai lầm, một là giao quyền chủ động đến trên tay nàng, một là đánh giá thấp sự hung ác cùng thực lực của Khương Phàm.
Khi tất cả thánh địa cũng không dám lại khiêu chiến Khương Phàm, nàng có thể tuỳ tiện chỉ dẫn lực chú ý, toàn bộ nhắm ngay Tử Vi thánh địa.
Đường Nguyên Cực lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo Vô Hồi Thánh Chủ:
- Vạn Sơ, Hạo Thương, Thái Huyền, chẳng mấy chốc ba đại thánh địa sẽ đến, chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
- Chuyện tiếp đãi các trưởng lão có thể phụ trách, đệ tử không cần tham dự. Hay là nói, đệ tử liên minh xung quanh chúng ta, còn chưa có tư cách khiêu chiến đệ tử thánh địa Trung Ương?
Một câu của Vô Hồi Thánh Chủ, lập tức đốt lên nhiệt tình khắp diễn võ trường.
Tất cả Thánh Chủ nhao nhao để đệ tử mở miệng khiêu chiến.
Nhất là thánh địa Tây Bộ, được Đại Diễn Thánh Chủ ra hiệu, liên tiếp đi đến phía trước, tuyên bố muốn khiêu chiến đệ tử Tử Vi thánh địa.
Đường Nguyên Cực bất đắc dĩ, sau khi hung hăng chà xát mắt nhìn Vô Hồi Thánh Chủ, hắn cũng đã phải sắp xếp người đi mời bọn người Đường Minh Đạt chạy tới nghênh chiến.
Ba ngày sau, Vạn Sơ thánh địa dẫn đầu đến Tử Vi thánh địa.
Trên danh nghĩa là thánh địa mạnh nhất, cũng là nơi người canh giữ tổ sơn đương đại ra đời, tại Trung Vực, Vạn Sơ thánh địa có được địa vị cực cao.
Tử Vi Thánh Chủ tự mình dẫn người nghênh đón.
Bầu không khí náo nhiệt.
- Khương Phàm trưởng lão, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
- Vạn Sơ thánh địa, Diêu Chính Lâm, chuyên tới để tiếp.
Khi Vạn Sơ thánh địa đi đến Tử Vi thánh địa không lâu, một vị nam tử hùng tráng liền đi thẳng đến nơi ở của Vô Hồi thánh địa.
Các đệ tử thánh địa của khu tân khách nhao nhao kinh động, cùng đi theo đến nơi đây.
- Hắn chính là Diêu Chính Lâm?
- Truyền nhân Thiên phẩm của Vạn Sơ thánh địa, người mạnh nhất cạnh tranh cho vị trí người canh giữ tổ sơn.
- Diêu Chính Lâm dũng mãnh hiếu chiến, tư thái cường thế, từng lấy danh nghĩa truyền nhân thánh địa, khiêu chiến qua số lượng lớn truyền nhân hoàng tộc, danh chấn đại địa Trung Bắc.
- Sao hắn lại tới tìm Khương Phàm, là muốn khiêu chiến sao?
- Nếu như Khương Phàm có thể cùng hắn đánh một trận, khẳng định vô cùng đặc sắc.
- Chờ mong thật, ta còn không biết linh văn của Khương Phàm là gì nữa.
Tất cả các đệ tử thánh địa hiếu kỳ đánh giá Diêu Chính Lâm oai hùng cao lớn, cũng suy đoán mục đích hắn tới nơi này.