- Uyển nhi...
Khương Phàm đẩy cửa phòng Khương Uyển Nhi ra, lông mày lập tức nhíu lại.
Trong phòng khắp nơi đều có vải trắng xoa máu, nhìn thấy mà giật mình.
- Ca ca, muội không sao.
Khương Uyển Nhi nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, cố gắng tươi cười.
- Đừng lo lắng, tình huống đã ổn định.
Bọn người Khương Hồng Võ đều tụ tập ở trong phòng.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm không nghĩ tới tình huống của Uyển nhi lại nghiêm trọng như vậy.
Yến Khinh Vũ trầm mặt nói:
- Tuyết Bộc thánh địa chủ động khiêu chiến Uyển nhi, thái độ rất tốt, nhiều lần biểu thị luận bàn làm chủ, thế nhưng đánh không có mấy hiệp, tiện nhân kia đột nhiên lộ ra vũ khí, trực tiếp dẫn nổ!
Khương Hồng Võ tự trách lắc đầu:
- Chúng ta cũng đã quá chủ quan.
Ngụy Thiên Thu nhắc nhở Khương Phàm:
- Mục đích của liên minh Bắc Bộ là muốn kích thích ngươi xuất hiện, ngươi không nên manh động, chúng ta có thể ứng phó.
Khương Phàm ngồi vào chỗ đầu giường Uyển nhi, nắm tay của nàng dò xét khí tức:
- Bọn hắn có thể hèn hạ một lần liền sẽ còn hèn hạ lần thứ hai. Lần này Uyển nhi may mắn, lần sau liền có thể phế đi ai.
Khương Hồng Võ nói:
- Lần này là chủ quan, lần sau sẽ không, ngươi là Sinh Tử cảnh, không nên ra tay, giao cho chúng ta.
- Mọi người yên tâm, ta không có yếu ớt như vậy.
Khương Phàm càng dò xét, sắc mặt càng khó coi, tâm mạch Uyển nhi lộn xộn, khí tức suy yếu, thương thế rất nặng.
Vì sao bị thương luôn luôn người nhà của hắn?
Chẳng lẽ hung danh của hắn còn chưa đủ lớn?
Xem ra còn phải lập uy!
Hung hăng lập uy!
Để tất cả những người muốn tổn thương người nhà hắn, đều biết hậu quả nghiêm trọng khi làm như thế!
- Ca ca, muội thật sự không sao cả.
Khương Uyển Nhi rất tự trách, luôn luôn liên lụy ca ca.
Khương Phàm nhẹ giọng an ủi:
- Chúng ta đã không còn là chúng ta ở Bạch Hổ quan, chúng ta đã qua cái thời bị người khác khi dễ. Ai dám tổn thương chúng ta, chúng ta sẽ hoàn trả gấp bội.
Sắc trời vừa tảng sáng, tất cả đệ tử thánh địa liền lần lượt đuổi tới diễn võ trường.
Bọn hắn dâng cao chiến ý, nhiệt huyết dâng trào.
Đây là hội nghị thánh địa khó có được, bọn hắn đều muốn hiện ra linh văn của chính mình, đều muốn chứng minh thánh địa của mình càng mạnh.
Tất cả liên minh Thánh Địa cũng còn bão đoàn, liên thủ hiếm thấy.
Tuy nhiên, trước mắt, nhiệt tình chủ yếu vẫn là khi dễ liên minh Thánh Địa Nam Bộ đang ở đầu ngọn gió.
Khi dễ liên minh Thánh Địa Nam Bộ, cũng chính là khi dễ Tử Vi thánh địa, đây cũng là một trong những mục đích bọn hắn tới nơi này.
Nếu quả thật có thể Khương Phàm kích thích đi ra, khi dễ thật tốt, vậy thì càng hoàn mỹ.
- Tới, đến rồi!!
Vô Hồi Thánh Chủ mang theo thánh địa Nam Bộ đi đến diễn võ trường, không khí náo nhiệt nhanh chóng an tĩnh lại, tất cả ánh mắt đều rơi xuống trên thân Vô Hồi thánh địa.
Các đệ tử Thiên Lân thánh địa và các liên minh Thánh Địa Bắc Bộ đánh ánh mắt với nhau, lần lượt đi tới phía trước.
- Uyển nhi cô nương lại tới, khôi phục không tệ chứ?
- Không hổ là đệ tử thánh địa đan dược, các loại đan dược tùy tiện dùng, khôi phục thật là nhanh.
- Uyển nhi cô nương, có hứng thú lại so một trận hay không? Lần này chúng ta sẽ hạ thủ lưu tình, nhiều nhất là để cho ngươi chảy chút máu, sẽ không giống như hôm qua, chiến đấu đứng không yên.
- Hừ hừ, vẫn đừng dựng nàng lên. Một chút ngoài ý muốn đều gánh không được, thật yếu, nếu như hôm qua chết trên lôi đài, chẳng phải chúng ta còn phải bồi thường?
- Đúng đấy, chớ đánh với nàng. Ta còn tưởng rằng nàng cũng mạnh như tên ca ca phách lối kia của nàng, kết quả... Quá thất vọng rồi.
Các đệ tử liên minh Thánh Địa Bắc Bộ liền bắt đầu kêu gào, có chủ động khiêu chiến, có cố ý khích tướng.
Dù sao cũng chính là kích thích Khương Uyển Nhi lên đài, lại hung hăng giáo huấn.
Mục đích cuối cùng của bọn hắn chính là muốn dẫn Khương Phàm ra.
- Rõ ràng là các ngươi giở trò lừa bịp!
Khương Uyển Nhi tức giận.
- Binh bất yếm trá(*), ca của ngươi không dạy qua ngươi?
(*) Chiến đấu bất chấp thủ đoạn.
Tuyết Bộc thánh địa cười lạnh.
- Các ngươi nói đó là lừa dối? Đó là hèn hạ!
- Cái gì gọi là hèn hạ, cái gì gọi là lừa dối? Ngươi phân rõ sao!
- Ta cùng ngươi so!
- Hừ hừ, ngươi thua không nổi, không so với ngươi.
- Ai thua không nổi, đến đây, ta cùng ngươi so.
- Thua không nổi liền thua không nổi, còn không thừa nhận, thật buồn cười. Đều là một cái đức hạnh như tên ca ca kia của ngươi, mang Kiều gia từ Cổ Hoa hoàng thành đi, vậy mà sợ hãi, vứt xuống bọn hắn đối mặt với vây bắt, tự mình chạy đến Sí Thiên giới ẩn nấp rồi.
- Không cho phép ngươi nói ca ca ta như thế.
- Hắn cũng dám làm, còn không cho người nói rồi? Hèn nhát, con rùa giấu đầu lộ đuôi.
Phương Vinh nói xong cũng nháy mắt mấy cái với các sư huynh đệ ở hai bên, thế nào, ta mắng có trình độ chưa.
Thế nhưng, các sư huynh đệ Tuyết Bộc thánh địa đang muốn lộ ra nụ cười, lại đều lần lượt cứng đờ.
Các đệ tử Thiên Lân thánh địa và các thánh địa Bắc Bộ cũng đều có chút nhíu mày, tập trung vào phía trước.
- Thế nào?
Phương Vinh kỳ quái nhìn bọn hắn, vừa nhìn về đội ngũ Vô Hồi thánh địa.
Một người từ góc rẽ đi tới, nhìn diễn võ trường náo nhiệt một chút, ánh mắt lạnh lùng, đi tới phía đội ngũ Vô Hồi thánh địa.
- Khương Phàm! Hắn lại đi ra!
Thái Long và các đệ tử thánh địa Nam Bộ đều mang theo ánh mắt phức tạp nhìn nam tử đi tới.
Từ biệt tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, đảo mắt đã mười năm.
Đối với bọn hắn mà nói, mười năm nói ngắn cũng không ngắn nói dài cũng không dài, tuy nhiên đều là tu luyện ngày qua ngày.
Đối với Khương Phàm mà nói, lại thay đổi nhân sinh trong oanh oanh liệt liệt.
Mặc kệ thanh danh như thế nào, chí ít hắn đã vang danh thiên hạ, đưa thân đến hoàng tộc, tay cầm cường binh.
Thái Long còn nhớ mang máng lần đầu tiên lúc hắn gặp mặt cùng Khương Phàm, Khương Phàm chỉ vào hắn nói câu kia càn rỡ nói —— không có thánh địa, ngươi tính cái gì? Rời khỏi thánh địa, ngươi lại có thể đi ra bao xa!
- Khương Phàm...
Bọn người Tô Triệt nhìn Khương Phàm đi tới, vẻ mặt cũng rất phức tạp.
Trước đó đều coi là Khương Phàm sẽ chết tại Đại Hoang, không nghĩ tới lại một thân bái phỏng Sí Thiên giới, còn thắng được Giới Chủ tin cậy, diệt trừ Tác Ngọc Đường, chống đỡ sự uy hiếp của Vạn Đạo Thần Giáo.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, hắn nghịch chuyển nhân sinh của mình.
Bọn hắn đã từng cho rằng, thành tựu của Khương Phàm hẳn là dừng bước ở đây, nhưng hôm nay bọn hắn lại cảm giác, thành tựu của Khương Phàm không chỉ có như thế.