Đan Đại Chí Tôn

Chương 1521: C1521: Lại đi nước cờ hiểm




- Có phải có nguy hại hay không?

Khương Phàm càng khẳng định Đan Hoàng có cách, lập tức nhấc lên tinh thần hỏi thăm.

- Ta vẫn hi vọng ngươi có thể bế quan tu luyện bình thường.

- Ta không chậm trễ tu luyện, tinh lực chủ yếu vẫn mở ra thân thể bảo tàng. Ta chỉ là muốn tại thời điểm cần thiết, không thể quá uất ức.

- Ngươi về Sí Thiên giới bế quan hai năm liền không có ‘thời điểm cần’.

- Sư phụ, ta thật sự đợi không được hai năm.

Đan Hoàng liên tục suy nghĩ, vẫn mở miệng:

- Từ xưa đến nay, có rất nhiều người đều nghiên cứu qua Sinh Tử cảnh, nhưng thành công rất ít, lưu truyền xuống càng ít. Kiếp trước của ta sưu tập được hai cái. Một cái là đan dược, một cái là tâm quyết, có thể ứng phó tình huống Sinh Tử cảnh thực lực kịch liệt chập trùng.

- Có nguy hại?

Khương Phàm rung động, không hổ là Đan Hoàng, thật đúng là cái gì cũng có.

- Trước đó ta đã giải thích qua, thực lực Sinh Tử cảnh chập trùng đơn giản mà nói là chính thân thể đang mở ra bảo tàng. Nếu như áp chế quá phận, thân thể bảo tàng ngươi mở ra sẽ chịu ảnh hưởng.


- Giao cho ta, ta không tùy tiện dùng.

Khương Phàm vẫn còn có chút lòng tin đối với việc mình thức tỉnh, không quan tâm ba, năm lần ảnh hưởng.

Đan Hoàng tin tưởng tiềm lực của Khương Phàm, nhất là ba lần đột phá Linh Hồn cao giai cơ hồ hoàn mỹ.

Điều hắn lo lắng chính là tính cách của Khương Phàm, nói với hắn không có cách, hắn còn có thể thành thành thật thật, cẩn thận từng li từng tí, một khi có phương thức áp chế, chẳng khác nào Khương Phàm không có lo lắng, làm việc to gan hơn, càng càn ý làm bậy.

Bây giờ cam đoan không tùy tiện dùng, thời điểm tương lai có thể sử dụng khẳng định sẽ không chút mập mờ nào.

Thế nhưng, nghĩ tới nghĩ lui, Đan Hoàng vẫn thỏa hiệp.

Một chiêu kia của Tác Ngọc Đường quá độc ác, bây giờ Khương Phàm cũng là đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể kiên trì xông về phía trước.

- Đan dược là đan dược Thánh phẩm, có thể khiến cho người ta trong thời gian rất ngắn nhanh chóng vượt qua Sinh Tử cảnh, bước lên Niết Bàn cảnh. Nhưng dược lý là triệt để ngăn chặn thân thể mở ra bảo tàng, cưỡng ép thăng hoa cảnh giới. Nói cách khác, ngươi không cần kẹt tại Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên, có thể trở nên mạnh hơn, ngươi cũng không cần chết tại Sinh Tử cảnh, nhưng sau khi tiến vào Niết Bàn cảnh, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là nhất trọng thiên, lại không có mở ra thân thể bảo tàng nhất trọng thiên, chỉ là mạnh hơn một chút so với Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên.

- Mà đan dược dù sao cũng chỉ là đan dược, tỷ lệ có thể áp chế thân thể, cưỡng ép thăng hoa cảnh giới cũng chỉ có năm phần. Loại thứ hai là tâm quyết, một lần khởi động, có thể ổn định cảnh giới một thời gian, ngắn thì mấy giờ, lâu là mấy ngày. Nhưng mỗi lần vận dụng đều là cưỡng ép cướp đoạt quyền khống chế thân thể, không nên tấp nập sử dụng, nếu không có thể ảnh hưởng đến thân thể mở ra bảo tàng, ảnh hưởng đến tỷ lệ ngươi vượt qua Sinh Tử cảnh.

- Ta chọn tâm quyết!

- Ta có thể dạy ngươi, nhưng ta sẽ cho ngươi số lần quy định.

- Tạ ơn sư phụ!!

- Mười lần, ngươi có thể phóng túng mười lần, nhiều nhất mười lần. Nếu như ngươi dùng nhiều hơn một lần, ta yên lặng một năm, dùng nhiều hai lần, ta yên lặng ba năm.

Đan Hoàng vì muốn tốt cho Khương Phàm, nhất định phải hạn chế số lần, nếu không Khương Phàm rất dễ dàng không hiểu tiết chế.

Nếu như hắn bởi vì tâm quyết, cuối cùng không thể vượt qua Sinh Tử cảnh, hắn nhưng không cách nào bàn giao cho chính mình, càng không cách nào bàn giao cùng anh linh thần triều.

Khương Phàm ở lại trong phòng bế quan tu luyện.

Tất cả thánh địa thì lần lượt đến Tử Vi thánh địa, đầu tiên là Đại Diễn thánh địa làm chủ liên minh Thánh Địa Tây Bộ, sau đó lại là Thiên Lân thánh địa làm chủ liên minh Thánh Địa Bắc Bộ, tiếp đó là Chân Nguyên thánh địa làm chủ liên minh Thánh Địa Đông Bộ.

Ly Hỏa thánh địa, Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa cũng đến trong lúc này.

Vạn Sơ thánh địa, Thái Huyền thánh địa, Hạo Thương thánh địa, tam đại thánh địa Trung Ương thì cố ý kéo dài thời gian, còn từ từ đi tới.


Nhưng bất luận là Đại Diễn thánh địa, Thiên Lân thánh địa, hay là Chân Nguyên thánh địa đều được thánh địa Trung Ương bí mật liên hệ, yêu cầu bọn hắn khiêu chiến Tử Vi thánh địa.

Tuy nhiên, không chờ bọn hắn bắt đầu gây sự, Tử Vi thánh địa đã cao điệu tuyên bố.

- Thánh địa tề tụ, anh tài hội tụ, cơ hội tốt khó có được, đặc biệt thiết lập giải thi đấu luận võ. Hiện ra linh văn, luận bàn võ pháp. Do tôn chủ liên minh Thánh Địa Nam Bộ, Vô Hồi Thánh Chủ, tự mình phụ trách!

Một lời tuyên cáo, đẩy Vô Hồi Thánh Chủ lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Nàng phụ trách chủ trì liền phải đứng mũi chịu sào tiếp nhận các phương khiêu chiến.

Các phương vừa vặn nguyện ý thử thực lực thánh địa Nam Bộ một chút. Nhất là sau khi Tử Vi thánh địa biểu thị Khương Phàm đang ở chỗ này, nhiệt tình của bọn hắn càng thêm tăng vọt.

Tại ngày thứ ba Khương Phàm bế quan, diễn võ trường tại khu tân khách náo nhiệt lên.

Chu Thanh Thọ lên đài đầu tiên, hiện ra uy lực tinh thần, chiến thắng liên tiếp ba trận, cuộc chiến thứ tư thua với Đại Thừa Thánh phẩm của Đông Bộ.

Sau đó Hàn Ngạo lên đài, bằng vào cải tạo lực lượng huyết mạch, năm trận chiến toàn thắng, chấn kinh thánh địa các phương.

Đây là kết quả mà bọn hắn khắc chế, dù sao Hỗn Thiên Linh Bảo cũng quá đặc thù, không thể nào biểu hiện ra dưới loại tình huống này.

Khương Phàm bế quan khổ tu năm ngày, xuất quan tại đêm khuya, phải thừa dịp lấy bóng đêm chạy đi.

- Trời đều đã tối, ngươi đi làm cái gì?

Chu Thanh Thọ ngăn Khương Phàm lại.


- Có việc phải xử lý, đừng lộ ra.

Khương Phàm vỗ vỗ bả vai hắn liền muốn rời khỏi.

- Tất cả thánh địa đều lần lượt đến, ngươi không gặp gỡ bọn hắn?

- Chuyện thánh địa các ngươi, ta không xen vào.

- Ngươi không muốn xen vào, nhưng bọn hắn đều muốn để cho ngươi xen vào.

- Không hứng thú.

- Khương Uyển Nhi đã bị thương.

- Cái gì?

Khương Phàm vừa chạy qua chỗ ngoặt, lại chạy về tới.

- Bọn họ cũng đều biết ngươi ở chỗ này, muốn nhìn Sống một chút, Thánh Chủ một mực đang đè ép, nhưng không biết là ai suy nghĩ cái chủ ý ngu ngốc, vậy mà tại thời điểm khiêu chiến Khương Uyển Nhi, đánh nàng trọng thương.

- Các ngươi thấy thế nào! Không ngăn lại sao?!