Linh văn dần dần sáng tỏ, hình dáng Ngọc Hồ càng phát ra rõ ràng.
Rất nhanh, năng lượng của Thái m đồ đằng đã thẩm thấu qua quan tài thủy tinh, che mất bên trong.
Khương Phàm sẵn sàng trước biến cố, nếu như tình huống không thích hợp, lập tức di chuyển quan tài thủy tinh, để tránh tổn thương Hướng Vãn Tình.
Thế nhưng, đường vân Ngọc Hồ lấp lóe lúc sáng lúc tối, giống như muốn sống lại, cái đuôi đong đưa, tuỳ tiện dẫn dắt ánh trăng Cực m hội tụ tới linh văn.
- Bắt đầu hấp thu?
Hai mắt Khương Phàm tỏa sáng, nếu quả thật Thái m đồ đằng có thể dung nhập vào thân thể Hướng Vãn Tình, không chỉ có thể vĩnh viễn giữ nàng ở bên cạnh, còn có thể có được một lực lượng cường đại.
Tương lai khi đối kháng Vạn Đạo Thần Giáo, cũng có thể trở thành vũ khí chủ yếu, nói không chừng còn có thể mang theo tỷ tỷ Thánh Vương kia của nàng.
Đơn giản là một công nhiều việc.
- Hồ ly thật tốt! Ta thích hồ ly!
Tặc điểu ở trên không, hưng phấn mà nghêu ngao gọi, khí tức tôn quý trước đó không còn sót lại chút gì.
- An phận chút! Khống chế Thái Dương đồ đằng cho tốt!
Khương Phàm lập tức cảnh cáo, bây giờ Thái m đồ đằng vẫn thuộc về Tiêu Lạc Lê.
- Ta an phận không được, ta xao động. Ha ha, huynh đệ, cám ơn ngươi.
- Ngươi xao động cái rắm, ta là tìm chủ nhân cho Thái m đồ đằng, cũng không phải tìm thê tử cho ngươi.
- Thái m Thái Dương, một đôi trời sinh.
- Đôi đại gia ngươi, an phận một chút cho ta.
- Ngươi có ý gì? Có phải ngươi coi trọng người ta hay không? Ngươi là tên súc vật, còn muốn làm tam thê tứ thiếp?
Liên tiếp ba ngày, ánh trăng Cực m của Thái m đồ đằng không ngừng liên tục thẩm thấu vào quan tài thủy tinh, thấm vào linh văn.
Ngọc Hồ linh văn rất ưa thích loại năng lượng này, tuỳ tiện hấp thu, truyền vào thân thể Hướng Vãn Tình, chảy trong kinh mạch, lắng đọng tại khí hải.
Ngày thứ tư, hàng mi thật dài của Hướng Vãn Tình nháy mấy cái, mở mắt ra.
Đầu tiên đập vào mi mắt là Khương Phàm nằm nhoài bên trên quan tài thủy tinh trừng tròng nhìn nàng.
Hướng Vãn Tình duy mỹ vừa thần bí, khóe miệng câu lên một đường cong:
- Ngươi là đang thưởng thức ta? Hay là đang suy nghĩ lung tung?
Khương Phàm chỉ vào Mặt trăng trên trời:
- Đó là Thái m đồ đằng, cô nhanh thử một chút có thể dung hợp hay không.
- Thái m đồ đằng của Tiêu Lạc Lê?
Hướng Vãn Tình nhắm lại mắt, thoáng chậm chậm thần, điều trị ý thức còn không có hoàn toàn tỉnh táo.
- Cô không cần phải để ý đến Tiêu Lạc Lê, thử một chút có thể dung hợp hay không.
Khương Phàm thúc giục nói.
Hướng Vãn Tình mở mắt ra, đẩy nắp quan tài ngồi xuống, nàng nhìn Thái m đồ đằng trên bầu trời một chút, lại nhìn Thái Dương đồ đằng ở xa xa, còn có hai kiện Thần Binh đang oanh oanh liệt liệt dung hợp:
- Đây là nơi nào, ta đang nằm mơ sao?
- Nơi này là vũ khí Không Gian của ta, rất an toàn.
- Thế sao, ta thử trước một chút.
Hướng Vãn Tình rời khỏi quan tài thủy tinh, dáng đi ưu nhã bước tới bầu trời, đi trong ánh trăng sáng.
Giống như tiên tử dưới trăng, thật lộng lẫy.
Ngay cả Khương Phàm đều có chút thất thần, một màn này quá đẹp, đẹp đủ để thành tranh vẽ.
Khi ánh trăng vô tận che mất bóng dáng của nàng, nàng quay đầu mỉm cười với Khương Phàm, mở cạp váy ra.
Váy dài hoa lệ, áo lót bên trong, từ không trung bay xuống.
Một tiếng thét dài to rõ vang vọng giữa trời cao, ánh trăng sáng tỏ cuồn cuộn kịch liệt.
Hướng Vãn Tình hóa thân thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, xông về bầu trời.
Bởi vì đã là Niết Bàn cảnh, hóa thân Yêu Thể vô cùng triệt để, toàn thân trắng như tuyết, bạch ngọc không tì vết, mi tâm lóe tuệ quang linh động, dáng người thon dài xinh đẹp yêu kiều, chín cái đuôi xoã tung mà khổng lồ, tuỳ tiện lay động.
Cho dù là Yêu thú, đều có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó.
Ngay cả Khương Phàm đều không thể không thừa nhận mị lực của nàng, trách không được Vạn Đạo Thần Giáo muốn hiến nàng cho Bắc Thái Đế Quân.
Cửu Vĩ Thiên Hồ tăng vọt hình thể, lớn như cự nhạc, chín cái đuôi giống như dòng lũ màu trắng, quay quanh đi qua phía ánh trăng.
Khí tức Thái m đồ đằng cực lạnh tăng vọt trong nháy mắt, đối diện bao phủ Cửu Vĩ Thiên Hồ, chống cự lại chín cái đuôi giam cầm.
- Lão tặc, tản ra!
Khương Phàm cao giọng thét lên ra lệnh.
Tặc điểu lập tức khống chế Thái Dương đồ đằng một lần nữa trở lại thân thể, tản ra liệt diễm cùng cường quang ngập trời.
Không có Thái Dương đồ đằng kích thích, ánh sáng Thái m đồ đằng nhanh chóng ảm đạm, chống cự đối với Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng dần dần yếu bớt.
- Khương Phàm, ngươi đang làm gì! Dừng tay! Mau dừng tay! Thái m đồ đằng là của ta, là của ta. Ngươi không thể làm như vậy với ta. A a a, Khương Phàm, ta và ngươi không đội trời chung! Tên hổn đản ngươi, hỗn đản.
Trong thiết lao tại tầng thứ hai, Tiêu Lạc Lê đột nhiên đã ý thức được gì, nàng điên cuồng đụng chạm cửa nhà lao.
Rầm rầm!
Xiềng xích bạo kích, vô tình đâm xuyên qua lồng ngực của nàng, kéo lấy nàng vọt tới cửa nhà lao.
- Khương Phàm, ta phải giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi.
Tiêu Lạc Lê sụp đổ thét lên, cực lực muốn tỉnh táo, thế nhưng thương tích cùng mấy tháng mỏi mệt, rốt cuộc cũng đạt tới cực hạn tại thời khắc này.
Khi Tiêu Lạc Lê hôn mê, khống chế đối với Thái m đồ đằng cũng nhanh chóng yếu bớt.
Bầu trời tại tầng thứ ba, Cửu Vĩ Thiên Hồ bao phủ bên trong ánh trăng mát mẻ, dùng cái đuôi giam cầm đồ đằng, phóng thích máu tươi từ trong miệng, thử dung hợp Thái m đồ đằng.
Thái m đồ đằng trước đó đã nhận chủ cùng Tiêu Lạc Lê, nhưng bởi vì thuộc tính nên từ đầu đến cuối vẫn không có dung hợp triệt để.
Bởi vì Tiêu Lạc Lê hôn mê, đã mất đi khống chế, Hướng Vãn Tình Xâm lấn rất nhanh đã đến được Thái m đồ đằng tán thành.
Hướng Vãn Tình liên tục phóng huyết khí, đuổi đi những vết tích đã từng có của Tiêu Lạc Lê.
Hai ngày sau!
Hướng Vãn Tình triệt để thanh lý hết các vết tích, bắt đầu dung hợp Thái m đồ đằng.
Thái m đồ đằng thức tỉnh, ánh trăng nở rộ vô tận.
Thái Dương đồ đằng chiếu rọi, dâng lên ánh sáng đầy trời.
- Thái Dương... Thái m...
Dạ An Nhiên bị Khương Phàm mời đến tầng thứ ba, ngước mắt nhìn cảnh tượng nhật nguyệt tranh huy kỳ diệu, còn có Kim Ô, Thiên Hồ sâu trong đồ đằng.
- Đó chỉ là đồ đằng thời đại Thượng Cổ sao?