Đan Đại Chí Tôn

Chương 1480: C1480: Điên cuồng




Cái này có điểm giống lúc bắt đầu quyết đấu trên lôi đài đợi thăm dò, chủ động xuất kích, thăm dò kỹ xảo, sau đó chỉ định chiến thuật.

Xem ra hắn phải nhanh một chút, mang chủ nhân Niết Bàn Thạch khác đến, cưỡng ép kích thích Khương Phàm, xác định kết quả cuối cùng.

Triệu Thế Hùng mạnh mẽ kéo Khương Phàm ra khỏi phòng.

- Ngươi thật coi U Mộng là nữ tử của ngươi rồi? Nói báo thù liền báo thù!

Khương Phàm chính là chờ câu nói này của Triệu Thế Hùng, không hổ là người của ta, thật Phối hợp, hắn lập tức dừng lại, cố ý nghiêm túc nói:

- Nếu như U Mộng là nữ tử của ta, ta liền có tư cách rồi?

- Dựa theo quy củ Sí Thiên giới, trưởng lão nội bộ Sí Thiên giới cưới nữ tử, cũng coi là người của Sí Thiên giới... Ngươi làm gì?

Triệu Thế Hùng đột nhiên khẩn trương lên, sẽ không hồ nháo như thế chứ?

Sẽ không! Chắc chắn sẽ không!

Tinh thần hắn mặc dù có chút vấn đề, nhưng trí thông minh cũng tạm được.

Khương Phàm truyền ý thức vào nơi hẻo lánh tại tầng thứ ba.

Nơi này đang diễn ra thảm án nhân gian.

Du Cảnh Chiến nói được thì làm được, thật nhấc lên nồi, nổi lên lửa.

Sở Khang ở bên cạnh mặt mũi tràn đầy máu tươi, một tay nước mũi một tay nước mắt dập đầu, khẩn cầu xin tha thứ. Nhưng chân hắn đã bị cưa xuống, cứ thế mà cưa xuống.

- U Mộng, ta có một thỉnh cầu mạo muội.

Khương Phàm khẽ nhíu mày, chuyển hướng tới U Mộng.


- Nghị công tử mời nói.

U Mộng đang run lẩy bẩy nhìn bộ dáng hung tàn dữ tợn của ca ca.

- Ta muốn tuyên bố với bên ngoài mối quan hệ của chúng ta, ừm, lấy mối quan hệ chưa lập gia thất.

- A?

- Ta chỉ mượn tên tuổi, ứng phó Nhân Gian Ngục. Nhưng ta cam đoan, sau đó khẳng định sẽ trả lại danh dự cho cô nương.

U Mộng lộ ra một nụ cười phức tạp:

- Có thể giúp đỡ Nghị công tử, là vinh hạnh của ta. Một chút danh dự, không tính là gì.

- Đắc tội.

Khương Phàm rút ý thức khỏi thanh đồng tiểu tháp, quay người nhìn về phía Mộ Dung Tĩnh ở trong phòng.

- Khương Phàm! Nói cho ta biết, chuyện ngươi nghĩ không giống với những gì ta đang nghĩ.

Triệu Thế Hùng cầm thật chặt cánh tay Khương Phàm, thần tình nghiêm túc.

Mộ Dung Tĩnh từ từ nhíu mày lại, lại muốn làm cái gì?

Khương Phàm hất Triệu Thế Hùng ra, đi đến gian phòng, giằng co với Mộ Dung Tĩnh:

- Ta quên nói cho ngươi, U Mộng là vị hôn thê của ta, chuyện của nàng, chính là chuyện của ta.

- Vị hôn thê? Ha ha, Khương trưởng lão, ngươi đang nói đùa?

- Ta chỉ cùng bằng hữu nói đùa, ngươi còn chưa xứng.

- Ngươi nói là vị hôn thê, chính là vị hôn thê? Khương trưởng lão, đừng làm rộn, trở về đi.

Mộ Dung Tĩnh gặp qua ai làm việc không từ thủ đoạn, chưa thấy qua chuyện nào nghiêm trọng đến thế này.

Một Thiên phẩm Luyện Đan sư cao quý, trưởng lão tam đẳng của hoàng tộc, cùng nữ tử hoa lâu đính hôn?

Thật thua thiệt hắn nghĩ ra!

- Ta cho ngươi một cơ hội, giải thích liên quan của ngọc thạch cùng U Mộng.

- Nếu không thì thế nào??

- Đừng trách ta không hiểu lễ phép.

- Khương trưởng lão, ngươi vẫn không rõ? Ngươi không có tư cách hỏi ta!

- Ta đây cho ngươi cái tư cách!

Khương Phàm quay người đi ra ngoài biệt viện, hô to với đường đi náo nhiệt:

- Tuyên bố một tin vui.

- Khương Phàm, không được làm ẩu.


Triệu Thế Hùng quá sợ hãi, điên rồi sao?

Vì một nữ tử hoa lâu, trêu chọc Nhân Gian Ngục?

Ngươi là ngại Sinh Tử cảnh quá an nhàn sao! Hay là ngại sống ở Sí Thiên giới quá buồn tẻ!

- Khương Phàm, ngươi nghĩ thông suốt?

Mộ Dung Tĩnh cảnh giác, lần đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm từ trên người Khương Phàm.

Người đến người đi trên đường dần dần an tĩnh lại, đều hiếu kỳ gom lại phía trước.

- Là Khương Phàm, sao hắn lại ở đây.

- Bây giờ đã là Khương trưởng lão rồi!

- Tin vui gì?

Sau khi mọi người thấy là Khương Phàm, đều rất hứng thú.

- Giới thiệu một chút cho mọi người, vị hôn thê của ta, U Mộng.

Khương Phàm chuẩn bị sẵn sàng mời U Mộng từ trong thanh đồng tiểu tháp đi ra.

Triệu Thế Hùng muốn ngăn cản đều đã không kịp, Mộ Dung Tĩnh lui lại hai bước, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.

U Mộng đứng ở bên cạnh Khương Phàm, nhẹ nhàng dựa sát vào hắn, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Mặc dù biết là giả, nhưng giờ khắc này, trong lòng của nàng vẫn nổi lên dịu dàng kỳ lạ, nhịn không được mà lặng lẽ ôm chặt cánh tay của hắn, rúc vào trong ngực hắn.

- Oa, nữ tử thật đẹp.

- Ta thấy mà yêu, Khương trưởng lão, ánh mắt thật tốt.

- U Mộng? Tên này giống như có chút quen thuộc nhỉ.

- U Mộng... U Mộng... Là hoa khôi Hồng Quán trước kia sao? Khương Phàm xông vào Hồng Quán, cướp đi người đó.

- U Mộng!! Thật sự là U Mộng!! Nàng... Nàng thành vị hôn thê của Khương Phàm? Từ một nữ tử hoa lâu, lắc mình biến hoá trở thành thê tử của trưởng lão Sí Thiên giới?


- Ông trời của ta ơi, U Mộng này có mị lực lớn như vậy sao?

- Khương Phàm làm thật? Đây cũng không phải là trò đùa!

- Ngươi mới tới, tràng diện nhỏ, đừng ngạc nhiên.

Khương Phàm lớn tiếng tuyên cáo:

- Ta cùng U Mộng đính hôn, chuyện U Mộng, chính là chuyện của ta. Thù của U Mộng, chính là thù của ta.

- Năm năm trước, toàn tộc U Mộng đã bị đồ sát, chỉ có hai huynh muội nàng may mắn thoát khỏi đó, bị ném tới hoa lâu Chiến quốc. Hôm nay, ta lấy thân phận trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới, mở ra lệnh treo thưởng. Ai có thể tra được hung thủ cho ta, Khương Phàm ta lấy Trường Sinh Đan tặng!

- Ai có thể cho ta bắt sống hung thủ, Khương Phàm ta lấy ba viên Trường Sinh Đan tặng!

Lời vừa nói ra, phố dài lập tức oanh động.

- Trường Sinh Đan?

- Ba viên?

- Ta không nghe lầm chứ! Đây chính là treo giải trên trời!

- Từ khi Khương Phàm gia nhập Sí Thiên giới, rất nhiều thế lực cũng bắt đầu mưu cầu Trường Sinh Đan, chỉ là đến bây giờ còn không có người nào lấy tới.

- Điều kiện này quá mê người.

- Khương Phàm quá nam tử, vì nữ tử của mình lại dám mở ra điều kiện như vậy.

Biển người kích động, ánh mắt nóng bỏng, hô to để Khương Phàm cho chút chỉ dẫn.

- Ta chỗ này có ba cái manh mối. Cái đầu tiên, huynh muội U Mộng đến từ Thập Vạn Đại Sơn, bọn họ từ năm năm trước đã bị diệt môn. Cái thứ hai, cửa hàng Thanh Bình chính là hung thủ an bài đến giám sát. Cái thứ ba, trên cổ U Mộng có treo một viên ngọc thạch, là hung thủ để lại.