Đan Đại Chí Tôn

Chương 1476: C1476: Bí mật của hắc ngục




Chuyện này không nên như thế chứ.

Nếu như không có Bá Vương phủ duy trì, Lý gia rất khó duy trì địa vị phe phái thứ hai. Không có Lý gia duy trì, lực khống chế của Bá Vương phủ đối với những hầu phủ khác cũng sẽ hạ xuống.

Đây là lưỡng bại câu thương.

Cao tầng bọn hắn không nên không lý trí như thế.

- Xem ra Sí Thiên giới trong khoảng thời gian này đã phát sinh rất nhiều chuyện. Nhưng, chuyện gì lại có thể khiến cho Bá Vương phủ cùng Lý gia đoạn tuyệt với nhau?

Mộ Dung Tĩnh nghĩ đến thái độ của Sở Thương Minh đối với Khương Phàm.

- Cái này giao cho Thanh Ngục điều tra. Ngươi lại là xảy ra chuyện gì? Không phải thăm dò Khương Phàm sao, làm sao lại bị hắn bao lấy.

- Ta đã đánh giá thấp hắn.

- Ta cho Thiệu Hoa Vinh trở về, mời ngươi đi theo là cảm giác ngươi thích hợp hơn so với hắn, cũng nhắc nhở qua ngươi phải ứng phó cẩn thận. Ngươi bây giờ lại đến một câu đánh giá thấp, có phải quá không có trách nhiệm hay không?

- Ta đánh giá thấp trình độ khôn khéo của hắn, có thể mang Kiều gia ra khỏi Cổ Hoa, có thể dẫn toàn lực thánh địa bảo hộ, quả nhiên không phải người bình thường. Tuy nhiên, Khương Phàm đột nhiên chủ động phản kích, vẫn còn có chút tận lực. Nói rõ hắn rất cảnh giác, từ lúc bắt đầu nhìn thấy ta, một khắc này liền đã phòng bị.


- Không ngoài hai loại khả năng, cái đầu tiên, hắn có thể cảm nhận được Niết Bàn Thạch, biết ta đã tới. Cái thứ hai, hắn trời sinh tính đã như vậy, luôn cảnh giác đối với người xa lạ, cũng theo thói quen chủ mà động xuất kích.

- Ngươi có khuynh hướng theo cái nào?

Sắc mặt Tề trưởng lão hơi chậm.

- Ta thỉnh giáo Tề trưởng lão một vấn đề. Ngài có thể sẽ vì một nữ tử hoa lâu, từ lần thứ hai gặp mặt liền đốt đi cả tòa hoa lâu không? Ngài có thể sẽ vì một nữ tử, mấy ngày ngắn ngủi liền tiêu trừ hoa lâu toàn Chiến quốc không?

- Dù sao ta cũng sẽ không! Ta tin tưởng người tinh minh như Khương Phàm, cũng sẽ không xúc động như vậy. Trừ phi, Lúc ấy hắn thật sự tức giận, lại còn là không cách nào khống chế được tức giận!

- Lúc vừa mới nhắc đến U Mộng, ánh mắt Khương Phàm cũng để lộ ra sát ý chân thực. Lấy địa vị hắn bây giờ, chỉ cần mở miệng, muốn nữ tử, thương gia tân khách Chiến quốc tuyệt đối có thể làm cho hắn quanh năm suốt tháng mỗi ngày không giống nhau. Sao hắn lại đối với một nữ tử hoa lâu đã từng là ai cũng có thể làm chồng, như vậy nhớ mãi không quên, còn muốn báo thù đến cùng?

- Trừ phi, sự tức giận của Khương Phàm đến bây giờ vẫn còn không có lắng lại. Cái kia đã không còn là thù hận của U Mộng, mà là thù hận của chính hắn!

- Ý của ngươi là...

Tề trưởng lão chậm rãi gật đầu, lúc này mới có chút bộ dáng truyền nhân Thanh Ngục.

- Trước khi ta cùng Khương Phàm gặp mặt là đang hoài nghi hắn. Hôm nay gặp mặt, không phải muốn thử dò xét hắn biết cái gì, là muốn xem rốt cuộc hắn là hạng người gì, sau đó... Lấy người luận chuyện!

- Nếu thật là sắc quỷ, hắn điên cuồng U Mộng, miễn cưỡng coi như có cái để giải thích. Nếu như hắn không phải, chuyện kia có vấn đề. Ta bây giờ có năm phần nắm chắc, có thể xác định Khương Phàm có liên quan cùng Niết Bàn Thạch. Nhưng cụ thể có liên quan tới trình độ nào, cần tiến thêm một bước để xác nhận.

- Ngươi chuẩn bị làm thế nào?

Tề trưởng lão càng hài lòng hơn, rốt cuộc đã đến một người có thể làm việc.

- Ca ca U Mộng tên là gì?

- Du Cảnh Chiến.

- Đến bây giờ cũng còn không tìm được hắn?

- Biến mất cùng thị vệ đầu lĩnh Hồng Quán. Nếu như không phải tại Bá Vương phủ, chính là tại chỗ Khương Phàm.


- Hẳn là đang ở chỗ Khương Phàm.

Mộ Dung Tĩnh nghĩ sâu tính kỹ, sau đó nói:

- Khương Phàm rất khôn khéo, cũng rất cảnh giác. Muốn điều tra Khương Phàm, còn phải từ nguyên nhân căn bản mà làm lên. Tề trưởng lão, tộc nhân lúc trước của Du Cảnh Chiến là ngài đồ sát sao?

- Di ngôn tiên tổ, sứ mệnh chân chính của Hắc Ngục chúng ta chính là đuổi bắt Niết Bàn Thạch. Phát hiện một cái, đơn độc điều động một trưởng lão, toàn quyền phụ trách. Mấy trăm năm qua, Hắc Ngục trước sau đã phát hiện ba mươi sáu khối Niết Bàn Thạch, nhưng chưa từng có buông tha truy tra.

- Năm năm trước, tình báo của Hắc Ngục phát hiện một bộ tộc nhỏ bí ẩn ở Tân Hải, đặc mệnh ta toàn quyền phụ trách. Nhưng không nghĩ tới, bọn hắn lại vô cùng cảnh giác, vậy mà thoát khỏi vây bắt, giết ra khỏi trùng vây.

- Ta đuổi bắt hơn hai tháng, mới ngăn chặn bọn hắn tại Thập Vạn Đại Sơn, sau một trận chém giết, tộc trưởng của bọn họ lại mang theo tiểu nữ nhi chạy trốn. Chờ khi chúng ta tìm tới, bọn hắn đã chết.

- Ta không biết bọn hắn chết như thế nào, lại nói cái gì cùng tộc nhân cứu bọn họ, vì để giữ vững bí mật của Niết Bàn Thạch, chỉ có thể tru diệt toàn tộc, để lại hai người thay thế làm mồi dụ.

- Ta nhớ không lầm, kỳ thật trong tộc Tân Hải kia còn có người sống sót.

- Có!

- Có thể mời hắn dùng một lát?

- Không thể nào!

- Vì sao??


- Hắn bị vây tại địa lao tầng dưới chót nhất ở Hắc Ngục, chặt đứt tứ chi, móc mắt phế tai, lấy U Minh Hàn Băng trấn áp, đến nay đã năm năm. Không phải lệnh của ngục chủ Hắc Ngục, bất luận kẻ nào không được thả hắn ra khỏi địa lao.

Mộ Dung Tĩnh kinh ngạc nhìn Tề trưởng lão, một hồi mới nói:

- Hắn đây là có đãi ngộ gì?

- Hắc Ngục là do tiên tổ tuyên bố sáng lập từ hơn hai trăm năm trước, sứ mệnh chính là đuổi bắt Niết Bàn Thạch. Hơn hai trăm năm, chúng ta đuổi tới ba mươi sáu khối, liên quan đến hai mươi ba người hoặc là thế lực. Chủ nhân mỗi cái đều có thù linh văn hoặc huyết mạch vô cùng đặc. Nhất là bộ tộc này, đặc thù nhất. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu bọn hắn có thể trốn đến bây giờ, lại tránh khỏi đuổi bắt lúc ấy. Bọn hắn, có thể ảnh hưởng thời gian!

- Có thể ảnh hưởng thời gian? Là huyết mạch, hay là linh văn!

Mộ Dung Tĩnh không nghĩ tới trong địa lao Hắc Ngục lại cất giấu một nhân vật đặc biệt như thế này.

- Linh văn! Một loại linh văn vô cùng quỷ dị! Hắn là bí mật mà Hắc Ngục ẩn giấu, chưa bao giờ công khai với bên ngoài, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào truyền ra ngoài.

Tề trưởng lão cảnh cáo Mộ Dung Tĩnh.

- Ta là truyền nhân Thanh Ngục, ta hiểu quy củ.

Mộ Dung Tĩnh vẫn rất khiếp sợ, cũng càng hiếu kỳ đối với bí mật của Niết Bàn Thạch.