- Không có ràng buộc, hành động tiếp theo các ngươi đều có thể buông tay buông chân, chủ công Cổ Hoa hoàng thành. Nếu có cơ hội, thuận đường chỉnh đốn cả Huyền Nguyệt hoàng triều. Cổ Hoa bên kia, có tai mắt Ác Nhân cốc các ngươi trước đó để lại, còn có Thiên Cung thứ chín, đánh một hai lần ngạnh chiến cũng không có vấn đề. Nhưng trước khi tấn công Huyền Nguyệt, tốt nhất nên liên hệ cùng Thiên Hậu trước. Nàng đang ở Đại La sơn, mưu đồ Luân Hồi bí cảnh.
- Mưu đồ Luân Hồi bí cảnh?
Bọn người Chu Bất Dĩ lắc đầu.
Thiên Hậu đúng là Thiên Hậu, mười mấy tuổi liền dám chơi lớn như vậy.
- Đây là một viên Trường Sinh Đan, lúc các ngươi trở về thuận đường đi Vô Hồi thánh địa một chuyến, tự tay giao cho Thánh Chủ.
Khương Phàm chứa Trường Sinh Đan hộp gấm giao cho Khương Diễm, thuận tay lật ra một bộ võ pháp:
- Đây là Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, nguyên bộ, vừa phỏng chế. Mang về nhìn xem ai thích hợp để tu luyện.
- Chúng ta trở về, ngươi cũng chú ý an toàn. Vạn Đạo Thần Giáo sẽ không từ bỏ, Cổ Hoa, Huyền Nguyệt cũng có thể sẽ ngóc đầu trở lại.
Khương Diễm căn dặn, sau đó mang theo Chu Bất Dĩ, Hoàng bánh nướng rời khỏi.
Bọn hắn trước khi đến đều rất khẩn trương, bây giờ lại có cảm giác vui vẻ nhẹ nhõm.
Khương Phàm có thể hợp tác cùng Sí Thiên giới thật sự là quá ngoài ý muốn, cũng quá vui mừng. Mặc dù bây giờ còn không thể công khai tuyên cáo, nhưng rốt cuộc bọn hắn cũng cũng có đồng bạn hợp tác, lại còn là hoàng tộc đan dược.
Sí Thiên giới không chỉ có thể cung cấp hậu thuẫn tuyệt đối, còn có thể cung cấp đan dược dư thừa. Nếu như Thiên Hậu nơi đó lại liên minh với Đại La sơn, khống chế Luân Hồi bí cảnh, tình cảnh của bọn hắn sẽ đạt được cải thiện cực lớn.
Hai cái căn cứ không gian, hai minh hữu hoàng tộc.
Ngẫm lại liền kích động!
Đêm tối sắp biến mất, ánh sáng đang ở trước mắt.
- Niết Bàn Thạch?
Thời điểm bọn người Khương Phàm đi ra khỏi hầu phủ, vậy mà đã nhận ra cảm giác quen thuộc.
Chẳng lẽ là... Nhân Gian Ngục còn không hết hi vọng sao?
Lại dùng cách này đang thử thăm dò hắn!
Niết Bàn Thạch trong tay bọn họ xem ra không ít nhỉ. Khương Phàm làm bộ không có cảm giác được, rất tự nhiên đi ra khỏi hầu phủ.
Bọn hắn nếu có thể điều Niết Bàn Thạch mới đến thăm dò hắn, rất có thể là hoài nghi hắn.
Loại tình huống này hoặc là thành thành thật thật bị điều tra, ngồi đợi bọn hắn rời khỏi; hoặc chính là đột nhiên xuất kích, nắm giữ quyền chủ động.
Khương Phàm không phải loại người ngồi đợi thẩm phán kia, tốt nhất là nghĩ biện pháp, kích thích bọn hắn đi ra.
- Cảnh Chiến.
Khương Phàm truyền ý thức vào trong góc tầng thứ ba của thanh đồng tiểu tháp.
- Có cái gì phân phó?
- Người phụ trách Hồng Quán - Sở Khang, không ít lần khi dễ huynh muội các ngươi chứ.
- Sở Khang!!
Đáy mắt Du Cảnh Chiến lấp lóe ý lạnh.
Những hồi ức đã từng để hắn đau đến không muốn sống, những hồi ức không dám xuất hiện ở trong đầu liên tiếp hiển hiện.
Nghiêm trọng nhất là sau khi hắn giết hai tên thị vệ Hồng Quán, Sở Uyên lại kéo hắn tới trong phòng muội muội, để hắn trơ mắt nhìn...
Tên heo mập buồn nôn!
Tên tạp toái đáng chết!
Du Cảnh Chiến đã từng vô số lần huyễn tưởng giết chết hắn.
Không, là xé hắn! Là nấu hắn!
Sau đó mang đi nấu canh thịt, ăn sạch sẽ!
- Ca ca, đều đã qua rồi.
Niệm An ôm lấy ca ca, nhẹ giọng an ủi.
- Làm khó dễ! Vĩnh viễn làm khó dễ!
Mặt Du Cảnh Chiến đều bị bóp méo.
- Hôm nay ta đưa hắn vào tới cho các ngươi.
Khương Phàm đi đến khu đầu tiên.
- Khương trưởng lão, hân hạnh hân hạnh, ta là thiếu trang chủ Vân Lam Sơn Trang, Bùi Khánh. Lần đầu gặp mặt, một chút lễ mọn, còn xin vui vẻ nhận.
- Khương trưởng lão, ngài có chuyện gì phải xử lý sao? Giao cho ta, ta rất tình nguyện cống hiến sức lực.
Khương Phàm đi trên đường dài, không ngừng có người đến bắt chuyện, có người nguyện ý đi theo làm tùy tùng, có người chủ động tặng lễ vật, còn có kéo lấy muội muội đến giới thiệu.
Nhiệt tình lại tôn trọng.
Bây giờ Khương Phàm đã khác so với lúc xưa.
Mặc dù Sí Thiên giới công khai tuyên bố Tác Ngọc Đường phạm vào tối kỵ, ngộ thương Giới Chủ, lấy chính hình luật nhất định phải chém đầu. Nhưng ở trong lòng rất nhiều người, vẫn cảm giác đó chính là do chiến tranh giữa Khương Phàm cùng Tác Ngọc Đường, mà là lấy kế hoạch lớn của Khương Phàm toàn thắng chấm dứt.
Tác Ngọc Đường chết đi, mang ý nghĩa Khương Phàm triệt để đặt vững vàng bước chân tại Sí Thiên giới, rất có thể còn thắng được ưu ái Giới Chủ.
Tương lai vô cùng rộng mở.
Khương Phàm khách khí đáp lại, thuận miệng hỏi:
- Có ai biết bây giờ Sở Khang ở đâu không?
- Thái Dương cung, bây giờ hắn đang ở Thái Dương cung tiếp khách.
Lập tức có người trả lời.
Thành khu đầu tiên, Thái Dương cung.
Nơi này là thương hội khổng lồ nhất Bá Vương Chiến Quốc, cũng là thương hội tôn quý nhất.
Bởi vì có gần nửa đan dược Sí Thiên giới luyện chế đều trực tiếp vận chuyển đến nơi đây bán ra. Các phương cầu xin đan dược đặc thù, cũng là đăng ký ở chỗ này, sau đó chờ đợi.
Thái Dương cung trực thuộc ở Bá Vương phủ quản lý, đang ở chân núi của phủ Bá Vương.
- Thật đúng là theo tới rồi.
Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được Niết Bàn Thạch đang sau lưng cách đó không xa.
Kiên nhẫn truy đuổi quan sát như thế, xem ra hoài nghi hắn rất sâu rồi.
Càng không thể ngồi chờ chết.
Dẫn ra!
Khương Phàm vẫn giả bộ như không biết gì cả, cứ thế mà chen chúc giữa mọi người, đi tới Thái Dương cung.
- Khương Phàm?
Trước mặt đại điện, một nam tử mập mạp mặc y phục lộng lẫy đang mang theo vẻ mặt tươi cười nghênh đón khách lui tới, thế nhưng khi nhìn thấy Khương Phàm, thể hiện lập tức mất tự nhiên.
- Sở Khang? Trùng hợp như vậy sao?
Khương Phàm cười, trên dưới dò xét Sở Khang:
- Từ hoa lâu đến Thái Dương cung, Sở lão bản đây là lên chức sao.
Khóe mắt Sở Khang run rẩy, miễn cưỡng muốn đưa ra một nụ cười, nhưng bây giờ chen không ra.
Hồng Quán mặc dù là hoa lâu, lại là chỗ ăn chơi đỉnh cấp mọi người đều biết, tiếp xúc tất cả đều là công tử đại tộc, mỗi ngày thu nhập được rất nhiều tinh tệ, Sở Khang hắn cũng là hồng nhân của Bá Vương phủ.
Nhưng Khương Phàm giày vò một trận, không chỉ có hủy Hồng Quán của hắn, ngay cả tất cả hoa lâu của Bá Vương Chiến Quốc đều lọt vào thanh lý. Hắn cũng từ đã từng lão bản ở Hồng Lâu, biến thành ngời tiếp khách ở đại đường.