Con đường tiến về Cửu Thiên Thần Giáo này nhất định là một trận hành trình gian khổ tràn ngập khó khăn trắc trở.
- Không nghiêm trọng như vậy, tin tưởng ta. Con đường này với ta mà nói chính là một trận lịch luyện, lịch luyện thực lực, càng lịch luyện tâm trí, ta có thể tự mình đi, cũng hẳn là nên tự mình đi.
Khương Phàm mỉm cười nhìn Dạ An Nhiên, nắm chặt tay của nàng:
- Ở lại đi. Sí Thiên giới đã biết thân phận của ta, cũng nguyện ý hợp tác. Nhưng giữa chúng ta có thể hợp tác tới trình độ nào, hoàn toàn là bởi quyết định bởi muội.
- Bọn hắn biết tất cả mọi chuyện rồi?
- Sí Thiên giới có giữ lại đoạn lịch sử kia, bọn hắn nên biết đều đã biết. Vị giới chủ này cũng là một một người có dã tâm, mục tiêu của nàng là dẫn đầu Sí Thiên giới trở thành hoàng đạo Thương Huyền. Muội ở lại nơi này, không chỉ phải nhanh trưởng thành một chút, cũng phải quan sát vị giới chủ này, tận lực tranh thủ để hợp tác tốt hơn. Nếu như có thể được Sí Thiên giới chân thành duy trì, lực lượng ta cùng Cửu Thiên Thần Giáo đàm phán, cũng sẽ lớn hơn.
Dạ An Nhiên do dự mãi, sau đó mới chậm rãi gật đầu:
- Ta có thể ở lại, nhưng huynh ít nhất phải ở chỗ này chờ ba tháng.
- Vì sao?
- Chờ sau ba tháng, Lý Dần cùng Dương Biện hẳn là có thể thức tỉnh, đến lúc đó các ngươi lại đi.
Nhưng thật ra Dạ An Nhiên đang đợi Kiều Hinh cùng Hướng Vãn Tình, bây giờ trong thanh đồng tiểu tháp tràn ngập lực lượng Hỗn Độn, cũng có năng lượng phi phàm mà Thần Binh thức tỉnh thả ra. Vô cùng có khả năng ảnh hưởng đến Kiều Hinh cùng Hướng Vãn Tình để bọn họ nhanh chóng thức tỉnh.
Sau ba tháng, coi như các nàng vẫn chưa tỉnh lại, cũng không xê xích gì nhiều.
Nàng cũng yên lòng.
- Cũng tốt, vậy thì ba tháng. Muội vừa vặn thừa dịp trong khoảng thời gian này giúp ta diễn biến Sơn Hà Đại Táng.
Mặc dù Khương Phàm không thể không rời khỏi, nhưng cũng không có gấp gáp như vậy.
Dù sao bản thân cũng là ở Sinh Tử cảnh, nhất định phải coi trọng, không thể khinh thường.
Dạ An Nhiên nhìn Khương Phàm, hơi do dự, má ngọc có chút đỏ ửng:
- Huynh chờ ta một hồi trước đã.
- Muội từ từ chuẩn bị, không nôn nóng. Cưỡng ép vận dụng năng lượng ở Sinh Tử cảnh là rất nguy hiểm.
Khương Phàm không có chú ý tới Dạ An Nhiên có vấn đề, đi đến trong rừng rậm, hít sâu mấy hơi, bắt đầu điều chỉnh trạng thái.
Dạ An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, lượn lờ đi tới trong rừng cây.
- Ngươi đó...
Đan Hoàng than nhẹ, chủ động tách liên hệ ra khỏi linh hồn Khương Phàm, triệt để yên lặng.
- Sư phụ, thế nào?
Khương Phàm kỳ quái, bất thình lình than thở cái gì, lại chê ta không có luyện đan sao?
Đan Hoàng biến mất, không có trả lời.
Khương Phàm kêu vài tiếng, nhún nhún vai, lại không để ý nữa, ý thức dần dần bình tĩnh, yên lặng cảm ngộ sơn hà, tìm kiếm đại táng ảo diệu.
Nơi này mặc dù là Sí Thiên giới, là thế giới độc lập ngăn cách an toàn với bên ngoài, nhưng vẫn có thể cùng Đại Địa Mẫu Khí nơi này sinh ra cảm ứng.
Mặc dù không có chân thực lại mênh mông như bên ngoài, nhưng chỉ là nghiên cứu mà thôi, đầy đủ.
Theo Khương Phàm ý thức trầm luân, cảnh tượng xung quanh dần dần mông lung, núi cao, cánh rừng đều biến thành năng lượng tinh khiết, phiêu đãng trong thế giới ý thức.
Nhưng, thời điểm Khương Phàm đang bắt đầu cảm ngộ, năng lượng trong ý thức đột nhiên cuồn cuộn, giống như nhận lấy một loại dẫn dắt mãnh liệt nào đó.
Khương Phàm thức tỉnh, kinh ngạc mở mắt ra.
Trong lúc bất tri bất giác, xung quanh vậy mà lại phiêu đãng mê vụ mỏng manh, bao phủ sơn lâm tươi mát.
Núi cao ù ù, cưỡng ép biến đổi, cây rừng sinh trưởng tốt, che đậy bầu trời.
Phạm vi mấy ngàn mét giống như đang cưỡng ép Phong bế.
Khương Phàm đứng dậy, vừa muốn cảnh giác, trong sương mù phía trước từ từ đi tới một thân ảnh uyển chuyển.
Nàng uyển chuyển gót sen, dáng người thướt tha, trong sương mù giống như mộng ảo này, trong rừng rậm tươi mát này như một tinh linh dịu dàng, phong thái yểu điệu, mỹ lệ vô hạ.
Nàng lượn lờ mềm mại mà đến, xuyên qua cây rừng xanh biếc, đi qua bụi hoa ngào ngạt ngát hương, những nơi đi qua, sinh cơ lượn lờ, thải điệp bay múa, để cho toàn bộ tầm mắt người ta cũng vì đó sáng ngời lên.
Khương Phàm có chút há mồm, trực tiếp nhìn đến ngây người.
Dạ An Nhiên??
Nàng rút đi áo bào rộng rãi, thay đổi váy dài đơn bạc, thân thể dịu dàng linh lung chập trùng lại mềm mại hoàn mỹ hiện ra ở trước mắt.
Đường cong uyển chuyển, lóe ra da thịt sáng bóng, làm cho người ta nhớ mãi không quên.
Lông mi thật dài, hai con ngươi sáng ngời tựa như hải dương thâm thúy.
Nhan sắc mỹ lệ bởi vì gương mặt lại thẹn thùng đỏ ửng, nhiều hơn mấy phần mềm mại đáng yêu mê người.
Khương Phàm nhìn một chút, cảm giác toàn thân nổi lên từng cơn sóng nhiệt, giống như hồng thủy mất khống chế đang lan tràn cuộn trào mãnh liệt.
Lúc trước hắn chỉ là thưởng thức Dạ An Nhiên mỹ hảo, không dám mạo phạm, không dám lỗ mãng.
Bởi vì An Nhiên tựa như là Tinh Linh thuần khiết, chỉ có thể nhìn từ xa, chỉ có thể thưởng thức.
Nhưng bây giờ, hắn say mê.
Thật giống như hết thảy mỹ hảo trên thế gian đang đi về phía hắn, nhịn không được liền muốn ôm bọn chúng, chiếm hữu bọn chúng.
Dạ An Nhiên đi đến bên cạnh Khương Phàm, thẹn thùng vô hạn, nhan sắc động lòng người, dáng người uyển chuyển, da thịt phát sáng, còn có khí chất thánh khiết kia đều để người ta hoa mắt thần mê.
Nếu như đến cả cái này mà Khương Phàm vẫn không rõ, vậy thì thật là sống uổng phí hai đời.
Thế nhưng, phần này mỹ hảo tới quá đột nhiên để chân tay hắn lại có chút luống cuống.
Dạ An Nhiên mím chặt môi đỏ, muốn nói nhưng vẫn còn e ngại, mặc dù nàng đã cố lấy hết dũng khí, mà dù sao vẫn là một nữ hài tử, chưa bao giờ trải qua loại chuyện này, cũng đứng ở nơi đó luống cuống chân tay.
Bầu không khí mỹ hảo, vậy mà lâm vào xấu hổ nhẹ nhàng.
Tuy nhiên xúc động mãnh liệt, kích thích nguyên thủy, rất nhanh đã đốt Khương Phàm một chút.
Khương Phàm cố gắng khắc chế cảm giác xao động muốn sống nuốt nàng kia, tận lực dịu dàng ôm nữ tử trước mặt.
Ôn nhuận ôm vào lòng.
Cảm giác kỳ diệu thấm vào lẫn nhau.
Sau đó...
Trận chiến đầu tiên sau khi trùng sinh, cứ như vậy mà khai hỏa.
Tại tiểu thế giới Ngũ Hành mông lung này, tại tiểu không gian Hỗn Độn gần như tại khai thiên tích địa này, bọn hắn quên hết tất cả chiến đấu đánh oanh oanh liệt liệt, kích tình bành trướng.