- Người như vậy mặc kệ lúc bắt đầu có bối cảnh như thế nào, tâm tính như thế nào, thực lực hay mạnh yếu, sau này đều sẽ bởi vì đạt được lực lượng cường đại mà tự ngạo cực độ. Thời điểm thế giới bản thân ban đầu thôi diễn để chọn mục tiêu, chỉ là cảm giác người như vậy phù hợp với điều kiện, nhưng sau khi thiên tuyển chi tử khi lấy được lực lượng, lại bởi vì các nguyên nhân bên ngoài mà sinh ra ý nghĩ của riêng mình, ví dụ như, điều động năng lượng liên thủ ứng đối cường địch, hay là trực tiếp hủy diệt tân sinh mà thế giới thai nghén. Những ý nghĩ này là không cách nào trở thành Chúa Tể của thế giới.
- Sư phụ, ngài muốn nói cái gì?
- Muốn sáu vị thiên tuyển chi tử của Chư Thiên Lục Táng phối hợp lẫn nhau? Đó là không thể nào, coi như mặt ngoài phối hợp, thời điểm thật sự đứng trước uy hiếp, cũng sẽ xuất hiện khác nhau. Cho nên sẽ xuất hiện một sự thật tàn khốc. Sáu vị thiên tuyển chi tử từ lúc bắt đầu sẽ chỉ trầm mê ở năng lượng của riêng mình, toàn thân toàn ý nghiên cứu cùng trưởng thành, nhưng sau đó rất có thể sẽ bởi vì các nguyên nhân khác nhau mà có được một bí mật —— các ngươi có thể nuốt lẫn nhau!
- Nuốt?
Khương Phàm cau chặt lông mày, đột nhiên đã hiểu mục đích của Diệp Trục Thiên.
- Không giống với Lý Dần. Ở giữa sáu vị thiên tuyển chi tử các ngươi sau khi có thể chiến thắng lẫn nhau, cưỡng ép cướp đoạt năng lượng của đối phương.
Khương Phàm lại hồi tưởng lại cảm nhận kỳ diệu lúc đêm khuya, trách không được Đại Địa Mẫu Khí sẽ chủ động trợ giúp hắn, thì ra là phát giác được uy hiếp nên chủ động phản kích.
Vào thời khắc ấy, hắn và Diệp Trục Thiên càng giống là vũ khí, bị hai ngoại lực lượng hủy diệt thao túng tiến hành phản kích.
- Chư Thiên Lục Táng, so với ta mong muốn còn mạnh hơn, cũng càng thâm ảo.
Trước kia Khương Phàm chỉ đơn giản cho rằng Sơn Hà Đại Táng chính là hủy diệt sơn hà, dẫn phát lực lượng, hoặc là diễn biến ra hủy diệt, phóng thích năng lượng.
Nhưng một đêm này, hắn vậy mà lại có thể mượn dùng lực lượng bên trong Đại Địa Mẫu Khí.
Mà phương thức Diệp Trục Thiên diễn biến, cũng cho hắn xúc động cực lớn.
Lúc trước tinh lực của hắn chủ yếu đều đặt ở trên truyền thừa Chu Tước, không để ý đến Sơn Hà Đại Táng. Xem ra sau này phải nhiều hơn nghiên cứu.
Hoặc là, liên hợp Sơn Hà Đại Táng cùng Chu Tước truyền thừa?
Sở dĩ Sơn Hà Đại Táng chọn hắn, ngoại trừ phương thức hắn trùng sinh là thai nghén trong lòng đất ra, rất có thể còn có liên quan tới bí mật khác với hắn.
Khương Phàm lâm vào trầm tư.
Chu Tước truyền thừa, Sơn Hà Đại Táng, không thể nghi ngờ là lực lượng cùng bí mật mạnh nhất của hắn bây giờ.
Nếu như đơn độc tu luyện, vô cùng liên lụy tinh lực, cũng rất khó để phát triển, dù sao hắn còn cũng phải nghiên cứu đan thuật.
Có thể để hai loại lực lượng này hỗn hợp cùng một chỗ hay không?
Cứ như vậy, liền có thể cùng tu luyện, đồng thời diễn biến lẫn nhau, đẩy mạnh lẫn nhau.
Đan Hoàng cũng lâm vào trầm mặc.
Xuất hiện truyền thừa Nhật Nguyệt Tinh Thần táng diệt, vậy những cái khác hẳn là cũng đã xuất hiện.
Ngoại trừ Chư Thiên Lục Táng, còn có Vĩnh Hằng Lục Đạo.
Mười hai loại lực lượng truyền thừa, mười hai loại pháp tắc diễn biến.
Thế giới này đã bắt đầu thức tỉnh, cũng mang ý nghĩa uy hiếp thật sự sắp giáng lâm.
Hắn, chỉ sợ phải lần nữa làm bạn với Khương Phàm, nghênh đón kiếp nạn tận thế.
Không biết vì sao, lần này Đan Hoàng cảm giác mình giống như không có đụng vào mãnh liệt như trước đó nữa. Mặc dù vẫn rất khó đối mặt, không nguyện ý lại trải qua tuyệt vọng, thế nhưng cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Số mệnh đã chọn, sứ mệnh giáng lâm, hắn đã tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể bước về phía trước.
- Lão bằng hữu, ngươi quan sát đã đủ lâu, còn không có tiếp nhận hiện thực sao?
Linh hồn Đan Hoàng ung dung khuếch tán trong thân thể Khương Phàm, không làm kinh động Khương Phàm, mà là thẩm thấu đến khí hải, hô hoán tàn đao đang yên lặng.
- Chư Thiên Lục Táng lại thức tỉnh.
Linh hồn hùng hồn uy nghiêm trong tàn đao, so với trước đó lại trầm thấp hơn rất nhiều.
- Đúng vậy, Chư Thiên Lục Táng, trước mắt chỉ ở Thương Huyền đã phát hiện hai cái, mang ý nghĩa còn có càng nhiều đã thức tỉnh.
- Chư Thiên Lục Táng, kiểu gì cũng sẽ nương theo Vĩnh Hằng Lục Đạo, bọn chúng cũng hẳn là đã thức tỉnh rồi.
- Ngươi, đã làm ra quyết định kỹ càng rồi chưa?
- Tiềm lực của hắn rất lớn, nhưng hắn bị ràng buộc quá nhiều.
- Chính là bởi vì có ràng buộc, mới có thể không sợ hãi. Chính là bởi vì hắn đã từng chết qua một lần, mới không cho phép thất bại lần nữa.
- Ngươi muốn nói rõ với hắn sao? Hắn chịu đựng nổi sao?
- Chạm đến là thôi liền có thể. Mục tiêu chủ yếu bây giờ của hắn vẫn là báo thù, là muốn tái tạo Vạn Thế thần triều. Nếu quả như thật có thể thành công, cũng có thể ngưng tụ khí vận Thương Huyền, mở ra Thương Huyền tổ địa huyền bí.
- Thương Huyền tổ địa...
Linh hồn trong tàn đao mặc niệm lấy cái tên sâu trong ký ức kia.
- Ngươi và ta, thời gian qua đi đã ba mươi ngàn năm, đoàn tụ ở nơi đây, hẳn là chỉ dẫn từ nơi sâu xa. Mặc kệ ngươi và ta có bao nhiêu không cam lòng, mâu thuẫn, bàng hoàng, đều phải làm ra quyết định. Thời gian, đã không nhiều lắm.
Linh hồn trong tàn đao trầm mặc thật lâu, thở dài một tiếng, lại bình tĩnh lại.
- Chư Thần hoàng hôn, kiếp nạn tận thế. Ông trời ơi, chúc phúc chúng ta đi.
Đan Hoàng khẽ nói thăm thẳm, cũng bình tĩnh lại.
- Sư phụ, ta làm sao thế?
Lý Dần thức tỉnh, mệt mỏi ngồi tại đỉnh núi tầng thứ ba, toàn thân chồng chất vết thương, đầu hỗn loạn lại nhói nhói.
Hắn vô cùng khó chịu, giống như từ đầu khớp xương tản mát ra suy yếu, từ linh hồn lan tràn ra đau đớn.
- Ta vốn không muốn lộ ra sớm với ngươi như vậy, cũng không biết sau khi nói ra, sẽ xuất hiện hậu quả gì.
Khương Phàm truyền ý thức vào giữa rừng núi ở tầng thứ ba, ngưng tụ thành hư ảnh mơ hồ.
Hắn nhìn Lý Dần đau đớn mệt mỏi, vẫn còn có chút do dự.
- Ta muốn biết! Nói cho ta biết đi!
Lý Dần ngẩng đầu, trong mắt bò đầy tơ máu.