Đan Đại Chí Tôn

Chương 1418: C1418: Song trọng cảm ứng sư đồ kiếp 2




Cho nên, lúc này phân thân thứ ba hẳn là cũng đang giống như là hành thi tẩu nhục(*) đang đi tới nơi này.

(*) Thịt chạy thây đi.

Khoảng cách ngoài năm con đường phố với Hung Linh hầu phủ, một trên nam tử tráng kiện cũng hoảng hốt giống như Lý Dần.

Hài cốt toàn thân hắn răng rắc giòn vang, da thịt nhúc nhích, giống như là giải trừ một loại phong ấn nào đó, thân thể cao lớn, bộ dáng tuấn tú, cuối cùng trở nên cùng giống Lý Dần như đúc.

- Công tử, thế nào?

Người bên cạnh vội vàng mang hắn đi vào trong ngõ hẻm bên cạnh.

- Giống như có gì đó đang triệu hoán ta.

Nam tử hoảng hốt, tự lẩm bẩm, tránh thoát khỏi các tùy tùng liền muốn rời khỏi.

- Triệu hoán?

Các tùy tùng hai mặt nhìn nhau.

Hai mắt nam tử bò đầy tơ máu, thất hồn lạc phách đi ra khỏi con phố nhỏ.

Các tùy tùng đang muốn đuổi theo, bất chợt một giọng nói lạnh lùng từ trong ngõ hẻm truyền tới:

- Khống chế hắn lại!

- Công tử, đắc tội.

Các tùy tùng quả quyết ra tay, cưỡng ép đánh ngất nam tử, kéo về phố nhỏ.

- Rời khỏi trước nơi này.

Trong bóng tối sâu trong con phố nhỏ truyền đến thanh âm, là của một lão nhân khô quắt, người phụ trách cửa hàng Thanh Bình.


Các tùy tùng mang theo nam tử trên lưng, vượt qua tường thấp, nhanh chóng rời khỏi.

Thẳng đến khu thứ ba, đi đến trong một đình viện bình thường cạnh góc khu thứ năm, nam tử mới từ từ tỉnh lại.

- Ngươi thế nào?

Lão nhân của cửa hàng Thanh Bình đứng bên cửa sổ nhìn hắn.

- Một loại cảm giác rất đột nhiên, giống như có gì đó đang triệu hoán ta.

Đầu nam tử phồng lên, vô cùng khó chịu.

Vẻ mặt lão nhân nghiêm trọng:

- Còn gì nữa không?

Nam tử cố gắng nghĩ lại, lại lắc đầu nói:

- Sau đó thì cái gì cũng đều không nhớ rõ.

Các tùy tùng đều trao đổi ánh mắt, sao có thể không nhớ rõ?

- Ta lại đi thành khu thứ ba điều tra thêm.

Đáy mắt nam tử lấp lóe ý lạnh, loại cảm giác kỳ diệu này rất không tầm thường, nhất định phải tra cho rõ ràng.

Lão nhân ngăn hắn lại:

- Đừng xúc động, trước tiên phải làm rõ ràng nguyên nhân là gì.

- Ta không đi chỗ đó, làm sao làm rõ ràng?

- Nếu như ngươi đến nơi đó lại hôn mê thì sao? Đừng quên thân phận của chúng ta, bí mật của chúng ta.

- Các ngươi theo giúp ta đi, nếu như ta có bất kỳ khác thường, lập tức ta mang về.

- Có ý nghĩa gì? Trước tiên hãy ở lại nơi này, nghĩ rõ ràng rốt cuộc nguyên nhân là gì.

Lão nhân không cho nam tử cơ hội, sau đó mang theo đám người hầu rời phòng, khóa trái ở bên ngoài.

Nam tử chau mày, cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, thật sự là cái gì cũng đều không nhớ nổi.

Sau đó không lâu, da thịt xương cốt toàn thân hắn nhúc nhích, từ bộ dáng đến thân hình cũng bắt đầu thay đổi, nửa phút ngắn ngủi liền từ một thiếu niên anh tuấn lạnh lẽo, biến thành một trung niên tráng kiện.

Hắn nhìn xung quanh gian phòng đơn sơ, vẻ mặt lạnh lùng.

Loại cảm giác này quá quái dị, nhất định phải rời khỏi nơi này, đến khu thứ ba làm rõ ràng nguyên nhân.

Thành khu thứ ba, khi nam tử rời khỏi, Lý Dần khôi phục bình thường.

- Rời khỏi. Bên cạnh hắn hẳn là có người đi theo, phát hiện vấn đề nên đã đưa hắn rời khỏi.

Khương Phàm nhìn con phố dài náo nhiệt, thầm nghĩ thật tiếc nuối.

Lý Dần mê mang nhìn xung quanh, tại sao ta lại ở chỗ này, ta vừa mới thế nào?


Khương Phàm còn muốn mang theo Lý Dần tiếp tục đuổi theo, nhưng người trên đường phố bọn họ đều đang nhìn hắn, nghị luận ầm ĩ, có chút còn chủ động chào hỏi.

- Sau khi đêm tới, chúng ta trở ra.

Khương Phàm cũng nghĩ rằng vị phân thân kia cũng sẽ rất ngạc nhiên về mình, cũng sẽ đi ra dò xét một lần nữa.

- Sư phụ, rốt cuộc là thế nào?

Lý Dần nhớ rõ lúc ở Vương Quốc Hắc Ám hắn cũng xuất hiện qua tình huống tương tự, sau đó liền không hiểu thấu khi mình lại có nhiều hơn một cái linh văn.

- Trước tiên chờ ta tra rõ ràng mục tiêu là ai, sau đó... Lại nghĩ cách giải thích với ngươi.

Khương Phàm không dám tùy tiện hành động, nhất định phải xác định đối phương là ai, thực lực gì, lại liên lụy đến cái gì.

Lý Dần quan sát xung quanh, hồi tưởng đến cảm nhận kỳ diệu.

Khương Phàm mang theo Lý Dần hướng trở về.

Nhưng, bọn hắn đi tới lại đi tới, Khương Phàm mình bỗng nhiên có một cảm giác kỳ diệu.

Hốt hoảng, phố dài an tĩnh, đám người giảm bớt.

Khương Phàm tiếp tục đi lên phía trước lấy, mũi chân rơi xuống đất, tạo nên tầng tầng gợn sóng tại mặt đất.

Một loại khí thế mãnh liệt lại hùng hậu, từ sâu trong địa tầng kéo đến, tràn ngập về khu ngã tư, cộng minh cùng thân thể hắn.

Khương Phàm từ từ dừng lại, kiến trúc, đám người xung quanh, toàn bộ đều biến mất, cũng triệt để an tĩnh.

Mặt đất dưới chân trở nên mông lung mơ hồ, mơ hồ có uy lực đại địa đang lao nhanh, dung nham đang cuồn cuộn, mỏ kim loại đang lưu động.

Loại cảm giác này, loại hình ảnh này, giống như là lúc đang cảm ngộ Sơn Hà Đại Táng.

Là Sơn Hà Đại Táng của mình thức tỉnh sao?

Khương Phàm nhìn mặt đất dưới chân một chút, lại ngẩng đầu nhìn phía bầu trời.

Bầu trời hắc ám, mênh mông thâm thúy, giống như đại mạc màu đen vô biên.

Nơi đó đầy sao lấp lánh, rạng rỡ sáng chói, mỹ diệu tuyệt luân.


Nơi đó có ánh trăng treo đấy, vẩy xuống ánh sáng vô tận.

Nơi đó càng có mặt trời vắt ngang, cường quang tăng vọt, cùng ánh trăng tương phản nhau.

Khương Phàm khẽ nhíu mày, đây lại là cảm ứng gì?

- Chư Thiên đại táng, mai táng sơn hà, mai táng thiên địa, mai táng nhật nguyệt tinh thần. Khương Phàm, ngươi có phiền toái. Đây là đại táng thứ ba, Nhật Nguyệt Tinh Thần!

Giọng Đan Hoàng hồi tưởng trong đầu Khương Phàm.

Khương Phàm khẽ nhíu mày, nhắm lại mắt, cố gắng thanh tỉnh.

Khi ý thức khôi phục, thời điểm mở mắt lần nữa, hết thảy mọi thứ ở xung quanh cũng hoàn toàn khôi phục.

Vẫn là con phố dài náo nhiệt, vẫn là phồn hoa cửa hàng, vẫn là đám người đang chỉ trỏ nghị luận về bọn họ.

- Táng, Nhật Nguyệt Tinh Thần.

Khương Phàm chau mày, lại ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng lại rơi vào cửa sổ tầng cao nhất của một tòa tửu lâu ở bên ngoài mấy trăm mét.

Một thiếu niên mặc áo trắng đứng ở nơi đó, phong thần tuấn lãng, mặt như mỹ ngọc, trên trán quấn lấy đai lưng ngọc màu trắng, tóc dài như thác nước.

Hai người giao xúc ánh mắt, con ngươi cũng hơi ngưng tụ.

- Sư phụ, thế nào?

Lý Dần kỳ quái, sao sư phụ cũng thất thần?

Khương Phàm thật sâu ngóng nhìn thiếu niên áo trắng xa xa một chút, sau đó mang theo Lý Dần rời khỏi:

- Trở về nghỉ ngơi thật tốt! Đêm nay, có hành động!