Đan Đại Chí Tôn

Chương 1406: C1406: Bí mật




- Tự ngươi nói, hay là để ta lấy cách của ta khiến cho ngươi nói?

Giới Chủ ăn chắc Khương Phàm, đùa nghịch mánh khoé với ta, ngươi còn kém một chút.

- Ta cần đổi quy tắc.

- Muộn rồi! Ngươi đã tiếp nhận ngọc phù, liền phải theo quy củ!

- Hơi sửa đổi một chút, cho ta chút tự do, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút. Nếu như mỗi ngày ngươi đều cần, ta rất mệt mỏi.

- Khụ khụ!!

Trong sương mù truyền ra tiếng ho khan, tiểu lão đầu ở bên trong càng nghe càng không đúng vị mà.

Hai tên hài tử là không có chú ý tới, hay là đang cố ý?

Đúng vào lúc này, Hạo Thiên Thánh Quốc - Sa Dĩnh chạy tới nơi này.

- Thánh quốc Sa Dĩnh, tham kiến Giới Chủ.

Sa Dĩnh quỳ một chân trên đất, vô cùng tôn trọng Giới Chủ.

- Chuyện gì?

Giới Chủ khôi phục uy nghiêm, lạnh lùng nhìn Sa Dĩnh.

- Chiến tranh ở Đại Hoang đã kết thúc.

- Kết quả!!

Khương Phàm lập tức hỏi, vì để tính toán Tác Ngọc Đường, hắn đã vây mình ở chỗ này hai tháng, hoàn toàn không biết gì với tình huống bên ngoài cả.

- Đến đây bàn bạc với ta.

Giới Chủ quay người muốn đi vào mê vụ.


- Vâng.

Sa Dĩnh đứng dậy, bước nhanh đuổi theo.

- Chờ một chút! Không thể nói ở chỗ này sao? Ta cũng không phải người ngoài.

- Ngươi muốn nghe?

Giới Chủ quay đầu, liếc nhìn hắn.

- Ta đương nhiên muốn nghe.

- Chúng ta vừa mới nói...

- Ngươi có thể có chút tư thái Giới Chủ hay không? Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của có ý tứ sao?

- Rất có ý tứ.

- Được rồi, các ngươi đi nói đi, ta không nghe.

Mắt Khương Phàm đi lòng vòng, muốn nhân cơ hội chạy đi.

- Ta cần ngươi hai mươi ngày! Ngươi ở lại đây hầu hạ cho tốt!

Giới Chủ quy định thời gian, quay người đi vào mê vụ.

Sa Dĩnh nhíu mày, lời Giới Chủ vừa mới nói có chút dữ dội thật, là ta nghĩ nhiều rồi sao?

Khương Phàm bất đắc dĩ:

- Được thôi, ta nói, công quyết ta tu luyện rất đặc biệt, có thể kích phát tiềm lực huyết mạch của ta, dẫn phát biến đổi linh văn, sở dĩ ta có thể biến thành Thiên phẩm, mức độ ỷ lại công quyết rất lớn. Còn là cái gì, ta thật sự không thể nói.

Sa Dĩnh kinh ngạc nhìn Khương Phàm, công quyết có thể gây nên biến đổi linh văn?

Giới Chủ chất vấn:

- Trên đời còn có công quyết như thế này? Sao ta chưa từng nghe qua.

- Nếu như người người đều biết, chẳng phải là người người đều có thể sáng tạo kỳ tích?

Giới Chủ hồ nghi nhìn Khương Phàm một lát, không còn cưỡng cầu:

- Sa Dĩnh, nói đi.

- Bẩm Giới Chủ. Sự kiện Đại Hoang tại ngày ba chính thức kết thúc, trận chiến này Thánh Tổ thứ năm, hai vị Bán Thánh, cùng hơn một ngàn vị cường giả Cổ Hoa bỏ mình. Cuối cùng trong vòng vài ngày, Chí Tôn Kim Thành cùng Cổ Hoa hoàng tộc liên hợp điều động ba vị Thánh Tổ, giết vào Đại Hoang. Nhưng Kiều gia lại chui vào Đại Hoang thâm uyên, lợi dụng lực lượng đặc thù nơi đó, gánh vác ba vị Thánh Tổ vây công. Kỳ hạn ba tháng còn chưa tới, bọn hắn đã sớm rút ra khỏi Đại Hoang, tuyên bố hành động thất bại.

- Tốt!! Quá tốt rồi!!

Khương Phàm kích động đến mức toàn thân đều nóng lên.

Thánh Tổ thứ năm chết rồi, còn có hai vị Bán Thánh, đây không thể nghi ngờ là chiến lợi phẩm phong phú nhất.

Có thể làm cho thực lực tổng hợp của Kiều gia và Ác Nhân cốc tăng lên gấp đôi, thậm chí là càng nhiều hơn nữa.

Giới Chủ rất kinh ngạc, rốt cuộc bên trong Đại Hoang thâm uyên có cái gì? Vậy mà lại có thể phối hợp Kiều gia và Ác Nhân cốc phản sát Thánh Nhân, Bán Thánh, còn có thể chống đỡ ba vị Thánh Nhân vây công.

Phải biết Thánh Nhân chính là tồn tại chí cao trong mắt dân chúng, ngoại trừ bên trong chiến trường Thiên Khải cao cao tại thượng, nơi khác cực ít có xảy ra chuyện Thánh Nhân tử vong.

Thế nhưng trong vòng nửa năm ngắn ngủi, vậy mà lại chết hai vị!

Sa Dĩnh nói:


- Sau khi chiến tranh Đại Hoang kết thúc, Tử Vi thánh địa Trung Ương đột nhiên tuyên bố thanh lý toàn diện Đại Hoang, bất kỳ người nào ở bên ngoài đều không được ở lại. Nếu không thì sẽ bị coi là khiêu khích thánh địa, nghiêm túc xử lý. Từ đó về sau, Kiều gia và Ác Nhân cốc đã mất tích bí ẩn, Cổ Hoa hoàng thành Chí Tôn Kim Thành bắt đầu liên hợp lùng bắt.

Giới Chủ chậm rãi gật đầu, ngoài dự đoán, cũng ít nhiều nằm trong dự liệu.

Bây giờ khắp thiên hạ đều có thể đoán được mục đích chân chính của Vô Hồi Thánh Chủ, nếu như thánh địa Trung Ương không làm chút gì đó thì rất dễ dàng khiến cho người khác lên án, khiến cho người khác công kích.

Giới Chủ tiếp cận Khương Phàm:

- Bên trong Đại Hoang có cái gì?

- Bí mật.

- Sao ngươi lại có nhiều như vậy bí mật?

- Liền dựa vào chút bí mật ấy mà còn sống.

- Bí mật quá nhiều, coi chừng gánh không được, chết ở trên bí mật.

- Nếu như không có việc gì, ta đi trước?

Khương Phàm suy đoán bây giờ khẳng định Chiến quốc rất náo nhiệt.

Tính toán thời gian, nên tới hẳn là đều đã tới.

Thần giáo, Huyền Nguyệt, Cổ Hoa, Chí Tôn Kim Thành các loại.

Còn có cửa hàng Thanh Bình làm cho hắn khẩn trương nhất, chủ nhân phía sau hẳn là cũng đã muốn xuất hiện.

- Trong hai tháng, không được rời khỏi Chiến quốc. Ngoài ra, nghe ta gọi thì đến.

Hung Linh hầu phủ!

- Ngươi còn sống đi ra rồi?

Triệu Thế Hùng đang chờ nhìn xem Sí Thiên giới nơi đó trừng phạt Khương Phàm như thế nào, kết quả hắn lại đường hoàng chạy ra?

- Ta không có phạm sai lầm gì, vì sao không thể đi ra.

Khương Phàm đụng đụng ngọc phù trên cổ.

- Ta vừa nghe nói ngươi đã bóp nát rồi mà.


- Nàng cho đổi cái mới.

Khương Phàm cười cười, cố ý lộ ngọc phù ở bên ngoài.

Người sống một đời, có chút bức vẫn phải trang.

- Sao ngươi lại làm được?

Triệu Thế Hùng thật sự rất phục cái ca môn nhi này.

Khương Phàm khoác lên trên vai Triệu Thế Hùng.

- Ta muốn hỏi thăm ngươi một vấn đề.

Triệu Thế Hùng rất không thích ứng được với loại cử động thân mật này:

- Nói.

- Giới Chủ các ngươi mới hai mươi ba tuổi?

- Ngươi nói như vậy, cũng không sai.

- Có ý gì?

- Tình huống của nàng rất đặc thù.

- Nói rõ chi tiết xem?

- Đây là bí mật của Sí Thiên giới, ngươi vẫn là đừng hỏi nữa.

- Ta đều đã là tam đẳng trưởng lão, người một nhà.

- Ngươi liền xem như nhị đẳng trưởng lão cũng không có tư cách biết.

- Thần bí như vậy?