Đan Đại Chí Tôn

Chương 1401: C1401: Không thể tha thứ




- Trục xuất khỏi Sí Thiên giới!

- Sí Thiên giới không thu bại hoại!

- Biến ra ngoài, đừng bôi đen cho Sí Thiên giới.

Không biết là ai lên đầu, càng ngày càng có nhiều người cao giọng la lên.

Quần tình xúc động tức giận.

Khương Phàm càng nhăn mày càng chặt, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi:

- Ai nói với ngài?

- Cháu trai của Nhị trưởng lão Vạn Đạo Thần Giáo, truyền nhân Thiên phẩm - Điêu Lãnh Phong. Ngươi còn có lời gì để nói?

- Giới Chủ, ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, ngài năm nay bao nhiêu tuổi? Ngài phán đoán một người, phán quyết một chuỵen cũng là bởi vì người khác há mồm ra mấy câu sao?

- Ta chợt phát hiện, đường đường là Giới Chủ Sí Thiên giới, thì ra lại rất ngây thơ. Ngài là được người khác tôn trọng quen rồi, không có trải qua long đong cái gì, không hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế sao?

- Điêu Lãnh Phong hắn nói ta lăng nhục nữ nhi hoàng tộc, ngài liền tin rồi?

- Điêu Lãnh Phong lấy danh nghĩa hoàng đạo để thề.


- Hoàng đạo cái rắm!!

- Ngươi...

Rất nhiều người có chút thay đổi, tên điên này lại ngang nhiên nhục mạ hoàng đạo?

- Ngu Khuynh Thành đang ta chỗ này, Hứa Đan càng ở ta chỗ đây. Tuy nhiên...

Khương Phàm lấy Ngu Khuynh Thành và Hứa Đan từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.

Hai nữ nao nao, đại trận gì thế này?

- Hắn thật đúng là đã bắt người?

Rất nhiều người kinh hô, tên điên này đủ to gan thật, nữ nhi tộc trưởng hoàng tộc cũng dám chà đạp.

- Ta giới thiệu cho các ngươi, vị này là Ngu Khuynh Thành, nữ nhi thứ bảy của phủ chủ Hỗn Độn Tử Phủ. Giữa ta cùng Hỗn Độn Tử Phủ có đoạn kết giao đặc thù, đây là bọn hắn giao cho ta. Tuy nhiên, chúng ta đã hòa giải, bọn hắn cũng đang ở Tây Nam bộ Trung Vực chờ nghênh đón Ngu Khuynh Thành.

- Hứa Đan, cũng là bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà giao cho trên tay của ta. Nhưng, nàng cùng đồ đệ của ta đang yêu nhau, đến nay đã rất nhiều năm. Bây giờ nàng muốn về nhà, ta đang định đưa nàng rời khỏi.

- Về phần vị trưởng lão Điêu Lãnh Phong nói kia, nàng tên là Hướng Vãn Tình, là bị thần giáo hãm hại, cưỡng ép lấy chồng ở xa, tự mình không chịu nổi nhục nhã nên đã dùng kịch độc chết rồi. Chỉ vì trước khi chết nàng đã cùng ta từng có tiếp xúc, liền hoài nghi là ta hại chết?

Khương Phàm nói xong, nhìn Ngu Khuynh Thành cùng Hứa Đan ra hiệu:

- Ta nói đúng không?

Hai nữ theo nhau gật đầu, công nhận lời của Khương Phàm.

Không khí kích động khẩn trương xung quanh thoáng nhẹ nhõm, các chư vị Luyện Đan sư rất nhanh đã thay đổi thái độ, nói đúng là, Khương Phàm thoạt nhìn vẫn rất phù hợp, làm sao có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú kia.

Sắc mặt Giới Chủ lại trở nên khó coi.

Thằng ranh con Điêu Lãnh Phong kia lừa nàng??

Khương Phàm Ngu Khuynh Thành cùng Hứa Đan thu vào thanh đồng tiểu tháp, đi qua phía Giới Chủ:

- Giới Chủ thu nhận trưởng lão, lại còn chú trọng phẩm hạnh? Ngài không cảm giác trên mặt thẹn đến hoảng? Thời điểm ngài tiếp thu Tác Ngọc Đường, đã chú trọng phẩm hạnh rồi?

- Tác Ngọc Đường vì để luyện đan, bắt thân tộc ta, lấy người sống rút gân lột da nghiên cứu đan thuật, loại phẩm hạnh tàn nhẫn ác liệt này, không thể nghi ngờ là sỉ nhục của Luyện Đan sư, vậy mà ngài có thể tiếp nhận?

- Tác Ngọc Đường là tôn chủ thánh địa Nam Bộ, là người phụ trách hàng đầu của thánh địa Trung Ương tại Nam Bộ, vậy mà lại không để ý tổ huấn, phản bội chạy trốn khỏi thánh địa, trước khi đi còn vơ vét tài nguyên mấy ngàn năm của thánh địa, hắn xem thánh địa là nhà mình sao? Đen đủi tin nghĩa khí như vậy, phẩm hạnh như rác, tự tư tự lợi, đơn giản là làm cho người giận sôi, vậy mà ngài có thể tiếp nhận, còn cao điệu bồi dưỡng?


- Ngài rõ ràng hám lợi, còn rêu rao mình chính nghĩa cao thượng, ngài thật là có ý tốt nhỉ!

- Khương Phàm! Ngươi làm càn!

Số lượng lớn thị vệ cao giọng giận dữ mắng mỏ, hỗn đản này cũng dám trước mặt mọi người chất vấn Giới Chủ của bọn hắn.

Khương Phàm ha ha cười lạnh:

- Vị Giới Chủ tôn quý này vậy mà lại chất vấn phẩm hạnh của ta? Ta càng muốn chất vấn phẩm hạnh của ngài đấy.

- Sí Thiên giới làm hoàng tộc Tây Nam, điện đường chí cao của Luyện Đan sư, còn tự xưng là hoàng đạo thứ mười ba, hẳn là biểu tượng của chính phái tôn quý, vậy mà lại dung túng cho bên ngoài mở hoa lâu?

- Ngàn vạn nữ tử vô tội, ngày đêm chịu lăng nhục tại hoa lâu. Uổng cho ngài vẫn là một nữ tử? Ngài là không biết, hay là mắt bị mù, hay là… ngươi có thể tiếp nhận?

- Ngài muốn đuổi ta đi?? Ha ha, lão tử còn không nguyện ý hầu hạ đâu!

- Trước khi ta tới đây vẫn một mực tôn trọng Sí Thiên giới, kết quả bây giờ... Ta nhổ vào!! Một đám cái quái gì! Mẹ kiếp, mở cửa buồn nôn, buồn nôn đến tận nhà! Còn liếm láp cái mặt nát nói ta lăng nhục nữ tử? Ngài quả thật tự cho mình thanh cao rồi!

- Các ngươi dung túng hai nước vương hầu mở hoa lâu, kiếm tiền mua thuốc, các ngươi không có lăng nhục nữ tử?

- Đám nữ tử trong hoa lâu kia kêu thảm, các ngươi không nghe được? Mỗi một tiếng kêu thảm thiết của đám nữ tử kia, đều có một nửa công lao của các ngươi!

Mỗi một viên thuốc Sí Thiên giới các ngươi luyện, đều mang máu tươi của đám nữ tử kia, các ngươi... Phải bị trời phạt!

Khương Phàm rống to một tiếng, dùng sức nắm nát ngọc phù tứ đẳng, đi qua Giới Chủ mặt.

Bầu không khí toàn trường bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều những câu giận dữ mắng mỏ đột nhiên này trấn trụ.


- Ta nhổ vào! Lão tử không hầu hạ!

Khương Phàm bay lên không, ngưng tụ hỏa dực, rời khỏi Sí Thiên giới.

Giới Chủ Sí Thiên giới đứng tại đỉnh núi, sắc mặt âm trầm như nước, hai tay trong tay áo đều dùng lực nắm chặt.

Một sự tức giận chưa bao giờ có đang cuồn cuộn trong lồng ngực.

- Giới Chủ, không thể để cho Khương Phàm đi. Quá làm càn, đơn giản là không có chút kính sợ nào đối với Sí Thiên giới.

- Giới Chủ, Khương Phàm quá mức. Nhục mạ ngài, nhục mạ Sí Thiên giới, không thể tha thứ.

Rất nhiều Luyện Đan sư bước về phía trước thỉnh nguyện.

Bọn thị vệ rối loạn lên, tiểu tử này thật ngông cuồng, hắn lại dám chỉ vào Giới Chủ chửi ầm lên, trong ngôn ngữ lăng mạ chính là toàn bộ Sí Thiên giới.

- Bắt lại cho ta!!

Giới Chủ nắm chắc hai tay, hai mắt huyết hồng, đột nhiên rống to.

- Vâng!!

- Vâng cái rắm! Bắt Điêu Lãnh Phong lại cho ta! Dám lừa gạt lão nương, hắn chán sống rồi!