- Không sao cả, nơi này không có người khác.
- Ngươi không sợ ta truyền lời đi?
- Cái này không phải là muốn mượn miệng của ngài truyền đi nha.
Khương Phàm ha ha cười, mình nói thẳng, khẳng định sẽ chọc giận Giới Chủ, để cho người khác nói cho hắn nghe, tương đương với có cái hòa hoãn.
- Ngươi không sợ nàng tức giận, thật ngươi đánh ra Sí Thiên giới?
- Tuổi rất ngài cao, nhìn vấn đề cũng đừng đơn giản như vậy. Phải chăng Giới Chủ đánh ta ra ngoài, không phải là ta nói cái gì, mà là ở chỗ ngài ấy cảm giác ta có bao nhiêu giá trị, ở chỗ kết quả sự kiện Đại Hoang.
Trên mặt mo của tiểu lão đầu hiện ra nụ cười thản nhiên:
- Trước khi gặp mặt, ta cho rằng ngươi là kẻ cuồng đồ từ đầu đến đuôi.
- Bây giờ thế nào?
- Một tên cuồng đồ xảo quyệt.
- Đa tạ tiền bối tán dương.
Ta tán dương ngươi rồi?
Tiểu lão đầu nhìn Khương Phàm:
- Nếu ngươi thông minh như vậy, phân tích kết cục Đại Hoang, phân tích chính ngươi có thể ở lại nơi này hay không.
Khương Phàm ngắm nhìn bên ngoài mê vụ.
Tiểu lão đầu mới nói:
- Nàng còn cần một thời gian, chúng ta nói chuyện phiếm vài câu.
- Vậy được rồi, bồi ngài tâm sự.
Khương Phàm nói:
- Chờ Trấn Nam Yêu Quốc cùng Cổ Hoa đoạn tuyệt quan hệ, thế lực Nam Bộ liền sẽ lần lượt rút lui, lực lượng Cổ Hoa tập kết tương đương thiếu đi một phần ba. Mặc dù thực lực vẫn cách xa, nhưng chúng ta cũng có đòn sát thủ, thắng bại chia năm năm.
Đòn sát thủ của Khương Phàm chính là Đông Hoàng Thánh Kiệt.
Mặc dù Đông Hoàng Thánh Kiệt không phải Thánh Linh cảnh, nhưng linh văn đặc thù hoàn toàn có thể để hắn phát huy ra tác dụng cực lớn ở trong bóng tối vô tận.
Nếu như Đông Hoàng Thánh Kiệt sợ bại lộ, hoặc là thần giáo nơi đó lại xuống chỉ lệnh đặc thù gì, chỉ sợ rất có thể đều điều lão tổ tông Thánh Linh ẩn giấu tại Thiên Cung thứ chín bọn hắn tới.
- Ngươi chỉ là Cấm Nguyên Cổ Thụ?
- Cấm Nguyên Cổ Thụ đang ở trên người của ta!
Khương Phàm lộ ra nụ cười thần bí, cố ý nói cho lão nhân nghe.
- Ở trên người của ngươi?
Đôi mắt tiểu lão đầu có chút ngưng tụ.
- Đồ nên mang, ta đều mang ở trên người. Chẳng may nơi đó thất bại, ít nhất ta cũng phải có vốn liếng đàm phán cùng Sí Thiên giới, bảo đảm Sí Thiên giới xem ở Cấm Nguyên Cổ Thụ, sẽ không bức bách hay có áp lực mà vứt bỏ ta.
- Ha ha, tiểu tử thông minh. Tốt, ta thay Giới Chủ quyết định, ngươi có thể rời khỏi.
- Ta không gặp Giới Chủ nữa??
- Lời ngươi nói, ta sẽ thuật lại với Giới Chủ.
- Nên thuật lại toàn bộ đi. Tiền bối, gặp lại sau.
Khương Phàm đứng dậy rời khỏi.
- Chờ một chút.
Linh quả của dược viên không thể tùy tiện mang đi ra ngoài, ăn đi.
- Cái này?
Khương Phàm giơ trái cây màu đỏ bên trong tay lên, mỉm cười, buông xuống cho hắn.
- Gặp lại.
- Tiểu gia hỏa cảnh giác rất nặng nhỉ.
Tiểu lão đầu nhìn trái cây màu đỏ, có chút tiếc nuối.
- Linh văn của hắn là gì?
Một thiếu nữ từ trong sương mù đi tới, dáng người nhỏ yếu, trường bào màu trắng mặc ở trên người lộ ra rất rộng lượng, bộ dáng bình thường, không có cảm giác kinh diễm, nhưng coi như nén lòng mà nhìn, chỉ là trong đôi mắt dài nhỏ kia lại hàm ẩn ý lạnh, cho người ta một loại uy nghiêm lãnh khốc không cách nào nói rõ được.
Tiểu lão đầu đứng dậy, có chút hành lễ với thiếu nữ:
- Trái cây đã ném ra, không ăn.
Thiếu nữ hừ một tiếng:
- Không thể xuất hiện, không trực tiếp đối mặt, còn nói phương thức gặp mặt nhẹ nhõm lại càng dễ nhìn thấy chân thực hắn, kết quả thì sao, ngươi bị chơi xỏ?
Tiểu lão đầu lắc đầu.
Linh quả màu đỏ có thể kích thích linh hồn cùng huyết mạch, cưỡng ép kích phát ra bí mật linh văn, hắn muốn dùng cái này để nhìn trộm bí mật của Khương Phàm.
Không nghĩ tới lại bị Khương Phàm ném ra.
- Lấy thực lực của ngươi, nhìn không thấu khí hải hắn?
- Toàn bộ linh nguyên của hắn đã dung nhập linh hồn, không thể dò xét. Tuy nhiên con mắt kia của hắn...
Lão đầu nhi dần dần thay đổi, thiếu đi mấy phần bình thường, nhiều hơn mấy phần cường thế, ngay cả khí tức đều nhanh chóng tăng cường, giống như là giải trừ phong ấn, cuồn cuộn gấp đôi, hạo như yên hải(*).
(*) Rất nhiều, vô cùng phong phú.
- Ánh mắt hắn thế nào?
- Mắt hắn hẳn không phải là bị mù, mà là phong ấn một loại năng lượng thần bí nào đó.
- Ngươi làm việc có thể đừng chậm chạp như thế hay không, trực tiếp khống chế hắn, cưỡng ép dò xét không được sao.
Lão đầu nhi bất đắc dĩ nói:
- Giới Chủ à, không nên thô lỗ như thế! Chúng ta là Sí Thiên giới, là nơi làm gương mẫu Luyện Đan sư thiên hạ, làm việc phải hiểu phân tấc, càng phải giữ quy củ.
- Hắn đều đã gia nhập Sí Thiên giới chúng ta rồi, ngay cả bí mật linh văn đều không lộ ra, bản thân cái này đã là không hợp quy củ.
- Phong cách Sí Thiên giới là đều xem trọng kiêm dung (*), chúng ta tiếp nhận Luyện Đan sư có hai loại, một là chủ động tìm nơi nương tựa, một là chúng ta chủ động mời chào, nhưng bất luận loại nào, đều phải cho đầy đủ tôn trọng. Không nên bài ra dáng vẻ cao cao tại thượng. Từ xưa đến nay, lực lượng mạnh nhất của Sí Thiên giới cho tới bây giờ đều không phải là đan thuật, cũng không phải thực lực, mà là thiên hạ cường tộc kính trọng chúng ta.
[* Dung hòa tất cả]
Tiểu lão đầu mà hướng dẫn từng bước, kiên nhẫn chỉ đạo.
- Tôn trọng cái rắm, đều là dây dưa lợi ích.
- Lợi ích là lợi ích, tôn trọng là tôn trọng. Nếu như chỉ có dây dưa lợi ích, chính là lợi dụng lẫn nhau, mà Sí Thiên giới chúng ta có thể truyền thừa đến nay, chủ yếu vẫn là được các phương tôn trọng. Đan thuật, thực lực, là chúng ta thắng được bằng cách tôn trọng, mà không phải toàn bộ Sí Thiên giới chúng ta.
- Ngươi thu nhận Khương Phàm, xem như thắng được kính trọng?
- Ngài không lôi Ly Hỏa Thánh Chủ vào, Khương Phàm có thể đến? Ta nhắc nhở ngài, giám sát chặt chẽ Khương Phàm, hắn không phải người lương thiện, mục đích hắn tiến Sí Thiên giới rất có thể là chạy tới Ly Hỏa Thánh Chủ.
- Hắn không dám!!
- Quá ngây thơ.
- Lão nương ta đã mấy ngàn tuổi rồi!
- Đó là trước đó, không tính toán gì hết. Ngài bây giờ hai mươi ba, hôm trước ta vừa cho ngài quà sinh nhật, ngài quên rồi?
Lúc này, một nguồn năng lượng cường thịnh lại bá liệt giáng lâm u cốc, nhấc lên khí lãng mãnh liệt.