Đan Đại Chí Tôn

Chương 1389: C1389: Vô cùng nhục nhã




Khương Bân giương cánh trăm mét, nhấc lên cuồng phong mãnh liệt, tốc độ liên tiếp tăng lên.

Hứa Đan đứng trên đỉnh đầu nó, liên tục phóng thích kính tượng không gian, đả thông con đường không gian.

Khương Bân nhanh chóng lao vùn vụt, cũng không ngừng va chạm kính tượng, cường thế kéo khoảng cách ra hơn hai mươi dặm.

Tuy nhiên, cảnh giới hai vị lão giả quá cao, rất nhanh đã vượt qua Điêu Lãnh Phong, tới gần Khương Bân.

Khoảng cách hai mươi dặm dần dần bắt đầu rút ngắn.

Mười tám dặm... Mười lăm dặm... Mười hai dặm... Mười dặm...

- Ngươi trốn không thoát!

Hai vị lão nhân liên tiếp thể hiện ra uy thế cường đại.

Một người là Lôi Đình linh văn màu đen.

Toàn thân hiện ra lôi triều màu đen tà ác, trải rộng ra vài trăm mét trên bầu trời, mặc dù phạm vi không lớn, nhưng lại cực kỳ nồng đậm, phảng phất muốn chôn vùi không gian, hình thành một cái lỗ đen đáng sợ.

Một người là linh văn đầu rồng.

Đầu răng rắc giòn vang, biến thành Man Long dữ tợn. Cương khí sôi trào giữa trời, kịch liệt xen lẫn, hình thành hư ảnh Thượng Cổ Man Long khủng bố.

Thánh văn hoàng đạo, đặc biệt càng cường đại.

Mặc cho Khương Bân tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn bị bọn hắn nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.

- Bắt bọn hắn lại, bắt lấy!

Điêu Lãnh Phong ở phía sau lo lắng la lên.


Nhưng... Khi bọn hắn trải qua nơi mai phục trước đó, Khương Phàm cưỡi tặc điểu biến thành Kim Ô, phóng lên tận trời, chặn lại giữa không trung.

Khương Bân nhanh chóng lướt qua, phóng tới Bá Vương Chiến Quốc.

- Ta, Khương Phàm! Trưởng lão nội bộ Sí Thiên giới! Đại biểu Sí Thiên giới, hoan nghênh Vạn Đạo Thần Giáo!

Khương Phàm giơ cao ngọc phù, to rõ thanh âm vang vọng bầu trời.

- Ta, Hung Linh hầu phủ, Triệu Thế Hùng, đại biểu Bá Vương Chiến Quốc, hoan nghênh Vạn Đạo Thần Giáo!

Triệu Thế Hùng cũng đứng sau lưng Khương Phàm, cao giọng la lên, chỉ là sắc mặt của hắn vô cùng đặc sắc.

Vạn Đạo Thần Giáo?

Ngọa tào, Khương Phàm... kẻ địch hắn phục kích lại là hoàng đạo Tây Bắc?

Tên điên này làm sao lại chọc tới người của hoàng đạo rồi?

Hơn nữa còn biết là Vạn Đạo Thần Giáo muốn tới, cũng biết là ai muốn tới!

Triệu Thế Hùng chỉ đi ra mở mang tầm mắt, thuận tiện khống chế Khương Phàm đừng gây chuyện.

Nhưng tình huống bây giờ lại như thế nào?

Thành đồng lõa của Khương Phàm!

Hai vị lão nhân liên tiếp dừng lại, nhưng uy thế mãnh liệt tràn ngập đất trời, tiến lên phía Khương Phàm Triệu Thế Hùng, chấn động đến bọn hắn khí huyết sôi trào, đau đớn khó chịu.

Chênh lệch cảnh giới quá lớn!

- Ta, Khương Phàm, trưởng lão nội bộ Sí Thiên giới, đại biểu Sí Thiên giới, hoan nghênh Vạn Đạo Thần Giáo.

Khương Phàm giơ cao ngọc phù, lần nữa hô to, để hai lão gia hỏa biết bọn hắn không có nghe lầm.

- Ta, Hung Linh hầu phủ Triệu Thế Hùng, đại biểu Bá Vương Chiến Quốc, hoan nghênh Vạn Đạo Thần Giáo.

Triệu Thế Hùng cũng kiên trì hô to.

- Ngươi gia nhập Sí Thiên giới?

Hai vị lão nhân thần giáo nhìn chằm chằm ngọc phù, sắc mặt thay đổi.

- Các ngươi chỉ lo đi đường, không có nghe ngóng tình huống Nam Bộ sao? Ta cũng sớm đã gia nhập Sí Thiên giới!

Khương Phàm đón khí lãng cuồn cuộn, ngoan cường giữ vững thân thể.

Hai vị lão nhân trao đổi ánh mắt, Khương Phàm trở thành trưởng lão Sí Thiên giới?

Cái này có thể phiền toái.

Sí Thiên giới thuộc về hoàng tộc Tây Nam bộ, lệ thuộc vào hoàng đạo Tây Nam —— Thái Cổ Thần Miếu!

Nếu như Vạn Đạo Thần Giáo bọn hắn vượt qua địa vực mạo phạm hoàng tộc Tây Nam, chẳng khác nào khiêu khích hoàng đạo Tây Nam, đây chính là tối kỵ.


- Tại sao dừng lại? Bắt lấy hắn đi!

Điêu Lãnh Phong chạy tới nơi này, tức giận quát tháo.

- Công tử, bây giờ hắn là trưởng lão Sí Thiên giới.

Hai vị lão nhân thấp giọng nhắc nhở.

- Chuyện khi nào?

Điêu Lãnh Phong nhướng mày, tại thời khắc mẫn cảm này vậy mà Sí Thiên giới lại thu nhận Khương Phàm?

Hoàng tộc Đan Đạo này không phải không hỏi thế sự, tuyệt đối trung lập sao?

- Không rõ ràng. Nhưng có ngọc phù, có Hung Linh hầu phủ làm chứng, còn dám phục kích bên ngoài Chiến quốc, sẽ không có giả.

Vẻ mặt của lão nhân thần giáo nghiêm trọng.

Nếu như Khương Phàm chỉ là đang tìm kiếm Hung Linh hầu phủ bảo hộ, lấy địa vị Vạn Đạo Thần Giáo bọn hắn, hoàn toàn có thể khiến cho bọn hắn giao người, thậm chí cưỡng ép bắt người, thế nhưng Khương Phàm đã tiến vào Sí Thiên giới, ý nghĩa liền thay đổi hoàn toàn.

- Bắt lại cho ta!!

Điêu Lãnh Phong đột nhiên thét lên ra lệnh.

- Công tử, không nên vọng động!

- Khương Phàm phục kích chúng ta trước, là bọn hắn khiêu chiến Vạn Đạo Thần Giáo, chúng ta làm chỉ là phản kích. Bắt lại cho ta.

- Chậm đã!

Khóe miệng Khương Phàm lộ ra nụ cười quỷ dị:

- Ta xác thực thấy các ngươi bị phục kích, nhưng người phục kích các ngươi đã chạy về Bá Vương Chiến Quốc, không có chút liên quan nào tới ta.

- Khương Phàm, ngươi muốn giả ngu?

- Sự thật chính là như vậy. Ta ở đây nghênh đón, vừa vặn mắt thấy các ngươi bị phục kích, chỉ thế thôi. Chuyện phục kích, không liên quan gì tới ta cả.


Khi Khương Phàm đang nói chuyện, Bá Vương Chiến Quốc nơi đó đã dâng lên số lượng lớn thân ảnh, xông về nơi này.

Chính là người của Hung Linh hầu phủ, trước đó phụng mệnh đuổi bắt Khương Phàm, nhưng sau khi được Triệu Thế Hùng điều giải, bọn hắn tạm thời dừng ở bên ngoài Chiến quốc.

- Bắt lấy!

Điêu Lãnh Phong quả quyết hạ lệnh.

Triệu Thế Hùng lập tức lên tiếng:

- Dám tùy tiện bắt người, các ngươi coi nơi này là Tây Bắc Bộ sao?

Hai vị lão nhân do dự, bọn hắn là tới bái phỏng Sí Thiên giới, không phải đến mạo phạm.

Nếu như lại bị hoàng đạo Tây Nam nắm lấy cơ hội, đừng nói Tiêu Lạc Lê, ngay cả bọn hắn cùng Điêu Lãnh Phong cũng có thể bị giữ lại.

Điêu Lãnh Phong hận không thể tự mình ra tay, thế nhưng người của Bá Vương Chiến Quốc ở đó đang nhanh chóng tới gần.

Khương Phàm cười nói:

- Thật đáng tiếc khi các ngươi bị mai phục, nhưng nơi này là ở ngoài Bá Vương Chiến Quốc, không liên quan tới chúng ta. Các ngươi... Tự nghĩ biện pháp tiếp nhận đi.

- Khương Phàm, ngươi là cố ý dẫn ta tới?

Điêu Lãnh Phong đột nhiên đã nghĩ thông suốt, trách không được Khương Phàm lại ở Vương Quốc Hắc Ám cố ý kích thích hắn, thì ra lúc ấy đã nghĩ kỹ muốn mai phục ở chỗ này, mà mục tiêu lại là Tiêu Lạc Lê.

- Xem ra ngươi còn không tính quá ngu.

- Đồ hỗn trướng, ngươi cũng dám tính toán ta!

- Không cần luôn cho là mình đến từ hoàng đạo liền có thể miệt thị tất cả mọi người dưới hoàng đạo, hôm nay đây coi như cho ngươi một bài học.